Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-10-24 14:21:20
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Bạn bè Tiểu Hắc: “Mày quen cô bé ?”

Tiểu Hắc , trong lòng thấy là lạ: “Theo lý mà , thì tao quen…”

cảm giác quen mắt, kỳ lạ thật.

“Theo lý mà ?” Đám bạn lập tức ồn ào: “Không nợ phong lưu của mày đấy chứ? Cô bé xinh thật, thể cân nhắc…”

Giọng nhàn nhạt của Ninh Yên vang lên: “Võ Tử, cái miệng bớt tiện một chút.”

Anh bạn sững sờ: “Trời đất, cô cả tên là Võ Tử? Chúng gặp ?”

Ninh Yên đầy ẩn ý, một nụ khiến đối phương thấy gai gai.

Bảo vệ chạy tới: “Cô bé, chủ tịch công đoàn mời các vị trong.”

“Tốt ạ.”

Trước khi , Ninh Yên còn đầu bọn họ một cái, như .

Nhìn bóng lưng cô xa, Tiểu Hắc thấy hoảng hoảng: “Sao tao cứ thấy cô giống bà chị bán đồng hồ ở chợ đen thế nhỉ?”

Lời , cả đám đều thấy hoảng. Chuyện ngày hôm đó để bóng ma tâm lý quá lớn cho bọn họ.

Một đứa con gái tay "xử " cả đám đàn ông to con, quá mất mặt.

“Không thể nào? Bà chị hung tàn, động tí là vung d.a.o c.h.é.m . Tuổi cũng nhỏ như , cũng gầy, càng xinh thế .”

“Béo gầy thì mặc thêm vài cái áo là xong. Chúng cũng thấy mặt bả , khó lắm. … nụ của cô tao thấy ớn ớn.”

Một bạn khác càng nghĩ càng bất an, che lấy cái đồng hồ mới tậu: “Cái … tao cũng thấy giống.”

“Tao cũng…” Võ Tử ôm lấy lồng n.g.ự.c đang đập thình thịch.

Cả đám . Tiểu Hắc bỗng kêu lên một tiếng: “Ối, ! Cô gặp chủ tịch công đoàn, lẽ là mách lẻo? Mau mau, chúng theo xem!”

Hắn co giò chạy, những khác cũng bất giác đuổi theo.

Ai ngờ, cả đám chạy hụt , vất vả đuổi kịp, thì thấy chủ tịch công đoàn đang chuyện vô cùng vui vẻ với cô gái nhỏ đó.

Thấy bọn họ đến, hai còn chỉ trỏ về phía họ gì đó, khiến cả đám càng thêm bất an.

Chủ tịch công đoàn vẫy tay: “Các đến lúc, chuyển đồ phụ .”

Cả đám đàn ông , ngó . Ninh Yên nhướng mày, nở một nụ đầy ẩn ý.

Tiểu Hắc rùng một cái, dám nghĩ nhiều: “Làm việc thôi!”

Bọn họ vội vàng chuyển đồ xe tải kho. Ninh Yên thì cứ tủm tỉm chuyện với chủ tịch công đoàn, còn giới thiệu cả đội trưởng và bí thư chi bộ thôn cho ông.

Bí thư chi bộ và đội trưởng căng thẳng, nhưng Ninh Yên ở giữa khuấy động khí, buổi chuyện diễn tương đối .

Phi vụ ăn là do Ninh Yên trực tiếp đàm phán với chủ tịch công đoàn. Ông vô cùng quý trọng cô: “Đồng chí Tiểu Ninh, cháu thật sự suy nghĩ đến ở xưởng của chú ? Tiền cảnh phát triển của xưởng chú xán lạn đấy.”

Bí thư chi bộ thôn mà toát mồ hôi, xưởng đậu phụ thể Ninh Yên.

Ninh Yên rạng rỡ: “Cảm ơn ngài ưu ái, nhưng ở xưởng dược, cháu cũng chỉ là một công nhân bình thường, phát huy tác dụng gì nhiều. Còn ở xưởng đậu phụ Cần Phong, cháu tương lai, thể tạo sức ảnh hưởng lớn.”

“Hơn nữa, là một con của đại đội Cần Phong, cháu nguyện ý cống hiến cho quê nhà, thúc đẩy kinh tế địa phương, cho những xung quanh ăn no mặc ấm, phụ lòng mảnh đất và những con yêu thương cháu.”

đạo lý suông, chỉ dùng những lời mộc mạc nhất để bày tỏ suy nghĩ của .

, chính sự mộc mạc đó lay động lòng .

Chủ tịch công đoàn vốn quý cô vì sự tháo vát, lúc càng thêm một phần khâm phục.

Đây là một cô gái sống tình, tâm, phẩm cách cao thượng.

“Đại đội Cần Phong nhân tài như cháu đúng là phúc khí.”

Ninh Yên sang bí thư chi bộ và đội trưởng, : “Hai vị thấy chứ? Đến lúc tăng lương cho cháu đấy, tăng 5 hào (5 xu) ạ?”

“Phụt!” Mọi đều chọc .

Ninh Yên đang nhận mức lương của cấp quản lý, là 38 đồng một tháng. Bí thư chi bộ và đội trưởng là 41 đồng, chỉ hơn cô vài đồng.

“Chủ tịch Trình, hết lòng phục vụ khách hàng là tôn chỉ của chúng cháu. Nếu ngài nếm thấy ngon, xin hãy giúp chúng cháu tuyên truyền. Còn nếu ngon…” Cô nghiêm túc chỉ : “Vậy cứ mắng một cháu là , là do cháu kiểm soát chất lượng .”

Chủ tịch công đoàn nhịn : “Đồng chí Tiểu Ninh, chỉ riêng câu , nhất định kết giao với cô bạn nhỏ . Có đảm đương, nguyên tắc, phẩm hạnh.”

Ai thể ngờ, ông thể chuyện hợp rơ với một cô gái nhỏ như ?

Cô thông minh hơn , chững chạc, tư tưởng chín chắn, khéo ăn , hề rào cản giao tiếp.

Đôi mắt hạnh của Ninh Yên cong cong: “Đó là vinh hạnh của cháu.”

“Bịch!” Một hộp đậu hũ rơi xuống chân cô. Tiểu Hắc sững sờ Ninh Yên.

thể chuyện hợp rơ với chủ tịch công đoàn đến ! Chủ tịch đ.á.n.h giá cô cao như thế!

Biến cố đột ngột ngớ . Chủ tịch công đoàn tức đến đỏ mặt: “Tiểu Hắc, cái gì ? Không ăn cơm ?”

Ninh Yên bình tĩnh hộp đậu hũ chân, nhíu mày: “Đồng chí Tiểu Hắc, định cướp đậu hũ ?”

Một câu “cướp”, mặt Tiểu Hắc trắng bệch, hoảng sợ lùi mấy bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-68.html.]

Là cô ! Chắc chắn là cô !

“Cô… cô…”

Võ Tử lao tới, một tay bịt miệng : “Xin , nhà việc, tối qua ngủ . Hộp đậu hũ bẩn, sẽ đền.”

Những bạn khác cũng vây , che chắn cho Tiểu Hắc, đỡ vài câu.

Chủ tịch công đoàn thấy gì đó đúng, biểu cảm của Tiểu Hắc quá kỳ quái.

Ninh Yên nhướng mày, mỉm : “Đồng chí Tiểu Hắc, dữ ? Mặt dọa sợ ?”

Cô hỏi thẳng, cả đám sợ c.h.ế.t khiếp: “Không , cô xinh lắm, ngây thôi.”

“Cậu chỉ là đồ nhà quê thấy qua sự đời. Đồng chí nữ, cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với .”

Ninh Yên vô cùng đáng yêu: “Sao thể chấp nhặt chứ? Anh cướp của cháu .”

Người khác chỉ tưởng cô đùa, nhưng đám của Tiểu Hắc đều hiểu ý.

Tiểu Hắc: ......

, đầu tiên trả tiền mà! Mình sợ cái gì? bệnh!

Các đồng bạn: ...... Bỗng dưng thấy hoảng.

Ninh Yên tủm tỉm liếc bọn họ một cái, sang chủ tịch công đoàn: “Số d.ư.ợ.c phẩm chúng cháu cần đều cả chứ ạ?”

Đại đội một trạm y tế, dân làng ốm đau gì đều đó lấy thuốc.

t.h.u.ố.c men quá ít, chỉ mấy loại cơ bản nhất, t.h.u.ố.c cảm còn chắc .

Lần cô cố ý bổ sung cho trạm y tế, lấp đầy một tủ t.h.u.ố.c nhỏ, các loại t.h.u.ố.c thông thường đều . Không chỉ t.h.u.ố.c tây, t.h.u.ố.c bắc cũng một ít.

Thư Sách

Chỉ cần tìm thêm một bác sĩ y thuật cao minh nữa là đủ.

Không chỉ giúp giàu, mà các phương diện khác cũng theo kịp.

Đương nhiên, cô vẫn chừng mực, đều là các loại t.h.u.ố.c thông thường kiểm soát, lượng cũng lớn.

Một nửa trong đó là dùng để tạo quan hệ, nộp lên cho công xã. Trạm y tế của công xã cũng thiếu t.h.u.ố.c mà.

Chủ tịch công đoàn gật đầu: “Có, , đều chuẩn đủ cho các cháu .”

Ở gần hưởng lợi ở đó. Dù kiểm soát thế nào, công nhân xưởng d.ư.ợ.c tuồn t.h.u.ố.c ngoài vẫn dễ.

Hai bên đều vô cùng vui vẻ, trao đổi phương thức liên lạc, hẹn hợp tác .

Chờ đoàn của Ninh Yên , Tiểu Hắc và đám bạn mới đồng loạt thở phào.

“Cuối cùng cũng , dọa c.h.ế.t khiếp.”

May mà cô gì.

“Sao mà cô giỏi thế nhỉ, mặc cả, chuyện với lãnh đạo, còn ăn.”

Võ Tử nhịn mà than thở: “Đây chính là ‘biến thái’ trong truyền thuyết .”

Tiểu Hắc lập tức nhảy sang một bên, vẻ quen . Mẹ kiếp, cái miệng mày thúi, đừng liên lụy em.

Những khác cũng động tác y hệt.

Võ Tử đầu , thấy đều cách xa , tức đến trợn trắng mắt. Cái đám bạn bè vô nghĩa khí !

“Giờ trốn tao thì ích gì? Cô nhận hết chúng .”

Tiểu Hắc chối bay: “Dù cũng liên quan đến tao. Thái độ của tao thiện, bọn mày mới là đứa định cướp của cô .”

“Bọn tao ‘phản sát’ mà!” Võ Tử cứng họng: “Khoan , chúng sợ? Chuyện mà bung bét , cô cũng thoát , đúng ? Cô giải thích thế nào về đồng hồ đó?”

Cả đám sợ hãi như , thật quá đáng!

Một bạn lặng lẽ giơ cổ tay lên: “Đồng hồ? Đều ở tay chúng .”

Chứng cứ duy nhất cũng còn, , chuyển sang tay bọn họ.

Võ Tử: ......

Người bạn vẻ mặt phức tạp: “Hơn nữa, nếu mày , sẽ tin mày tin cô ? Chủ tịch công đoàn sẽ tin ai?”

Võ Tử: ......

Tiểu Hắc nhịn mà bồi thêm một câu: “Cô mặt thì ngây thơ vô hại, còn mày… mặt mày trông như thổ phỉ.”

Võ Tử sờ mặt , chẳng chỉ là thô, nhiều thịt thôi ? Có cần công kích cá nhân !

Hắn đạp một phát: “Lăn lăn lăn!”

C.h.ế.t tiệt, mặt thì lắm !

Ninh Yên chuyện lùm xùm , mà cô cũng chẳng để tâm.

Sức khỏe của Dương Liễu dần lên, nhưng bà chịu ở bệnh viện, nhất quyết đòi xuất viện. Ninh Yên đành mang hai cân len lông cừu màu đỏ rực và que đan đến bệnh viện, để Dương Liễu và Ninh Tam việc cho đỡ chán.

Còn Ninh Nhị và Ninh Tứ, thì Ninh Yên mang theo bên để mở mang tầm mắt. Cô hỏi Ninh Tam cùng , nhưng cô bé với .

Mấy ngày liên tiếp, họ chạy khắp các xưởng quốc doanh lớn, cố gắng giao hết hàng Tết. Mọi đều thở phào nhẹ nhõm.

 

 

 

 

 

Loading...