Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 96:96

Cập nhật lúc: 2025-10-26 13:11:48
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

“Bố sẽ thương con bé, thương như mấy đứa em, , sẽ thiên vị con bé hơn.”

Chờ Ninh Yên ngủ bù một giấc tỉnh , phát hiện chỉ Ninh Hãn Hải một ở nhà khách. “Anh Nghiêm Lẫm ạ?”

“Đi ngoài , .”

Ninh Yên khẽ gật đầu: “Vậy thôi ạ, chúng ăn trưa.”

Lúc ăn cơm, Ninh Hãn Hải đối với cô ân cần hỏi han, ngừng gắp thức ăn: “Tiểu Yên, con thứ gì đặc biệt ?”

“Không ạ, con lớn thế .” Ninh Yên nghĩ nhiều, cô ham vật chất gì cao sang, ngoài thích ăn . “Mỗi ngày một món mặn, một bát cơm trắng là con mãn nguyện .”

 

 

 

 

 

Ninh Hãn Hải càng thêm đau lòng. Con bé giống một cô gái 17 tuổi, trưởng thành sớm đến kỳ lạ, tuổi còn trẻ vô d.ụ.c vô cầu, thế bình thường ?

Ông giật : “Con thấy Nghiêm Lẫm thế nào?” Nếu con bé thật sự thích, , thì ông cũng sẽ ngăn cản. Thích một ở bên, đau khổ lắm.

Ninh Yên sững một chút. Ý gì đây? Không ông thích ? Sao còn nhắc đến? “… Cũng ạ.” Cô hai đàn ông suy diễn quá nhiều, đang đau lòng .

Cũng ? Ninh Hãn Hải cân nhắc nửa ngày. Vậy là chút hảo cảm, nhưng đến mức thích? Ông thầm thở phào, gắp một đũa thịt xào ớt xanh cho cô: “Ăn nhiều .”

“Bố cũng ăn ạ.”

Cơm nước xong, Ninh Yên đưa bưu kiện chuẩn sẵn cho Ninh Hãn Hải. Ông đống đồ chất thành núi nhỏ mà ngây : “Nhiều thế ? Con mang đường vất vả quá.” Dương Liễu chuẩn cho ông quần áo giày dép bốn mùa, còn một cái chăn, một ít đồ ăn để lâu như bánh quy, kẹo, miến khoai lang, hoa quả khô… đủ thứ linh tinh một túi lớn.

“Sao nghĩ đến chuẩn phích nước cho bố? Bố đang một cái.” Ninh Hãn Hải mừng sợ, ở đây phích nước cũng là hàng khan hiếm.

Ninh Yên còn chỉ một túi thuốc: “Con chuẩn nhiều một chút, bố chia cho những cần nhé.” Cứ như , quan hệ của Ninh Hãn Hải sẽ lên.

“Được.” Thuốc men đúng là hàng khan hiếm, nhận t.h.u.ố.c đều xin hết . Vì một viên t.h.u.ố.c hạ sốt mà quỳ xuống cầu xin ông. Ai, t.h.ả.m thật.

Ninh Yên kéo một bao tải gần: “Đây là hai mươi cân gạo, năm mươi cân bột ngô, hai cân dầu cải ạ.” Đây là cô lén mua ở chợ đen, cất trong gian mang tới.

Ninh Hãn Hải sững sờ: “Nhiều đồ thế con mang đến bằng cách nào?”

Thư Sách

Ninh Yên mỉm : “Luôn cách mà bố. Đi thôi, chúng Cung Tiêu Xã xem ho .”

Ở Cung Tiêu Xã, Ninh Hãn Hải đầu tiên chứng kiến sức mua sắm đáng sợ của con gái. Nhìn thấy cái gì cũng mua, bám lấy quầy hàng chịu , y hệt đứa trẻ con. Đường đỏ trứng gà, mua! Kem đ.á.n.h răng xà phòng diêm, mua! Dầu muối tương dấm, mua! Ninh Hãn Hải kéo cô nổi, chỉ đành trơ mắt cô lôi đủ loại tiền và phiếu, mua hết thứ đến thứ khác.

“Con lấy nhiều phiếu ?”

Ninh Yên nhiều cách, ngoài cô chuẩn ít: “Đổi với khác ạ.”

Ninh Hãn Hải cô điên cuồng mua sắm, ngây : “Mua nhiều đồ thế dùng đến bao giờ?” Ông thấy nhiều, chứ Ninh Yên chẳng thấy nhiều chút nào. Cung Tiêu Xã đều bán hạn ngạch, lượng hạn, chẳng qua là chủng loại nhiều nên trông vẻ nhiều đồ thôi.

“Cứ từ từ dùng thôi ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-9696.html.]

Ninh Hãn Hải hiểu: “Sao cứ mua nhiều thế?”

Ninh Yên nghiêm túc bừa: “Con một loại bệnh, thấy đồ mua, mua là khó chịu.”

Ninh Hãn Hải: ...... “Thật giả ?” Sao ông từng ?

Ninh Yên nghiêm túc lừa gạt: “Thật đấy ạ. Đây là một loại bệnh tâm lý, lúc tâm trạng mua đồ sẽ giảm bớt áp lực, tiêu tiền con vui vẻ.” Thật , cô chỉ là tiền tiêu hết thôi, cô bây giờ là một tiểu phú bà.

Ninh Hãn Hải nhịn nghĩ nhiều: “Là gặp thất bại nên dùng cách để dời sự chú ý?”

ạ.” Ninh Yên để ý một mảnh vải nỉ, chớp mắt. May áo khoác chắc lắm.

Ninh Hãn Hải khẽ thở dài: “Ai, là do bố , để con chịu nhiều khổ cực như , con mắc căn bệnh .” Xem , con bé cách nào xây dựng mối quan hệ mật bền vững với khác, chỉ thể dựa mua sắm để giải tỏa, thật đáng thương.

Ninh Yên: ......??? Ông tin thật ?

Ninh Yên nhanh phát hiện, Ninh Hãn Hải đối xử với cô càng hơn, lúc nào cũng dùng ánh mắt áy náy cô, cô thấy gai gai. Sao thế nhỉ?

Không chỉ Ninh Hãn Hải, mà cả Nghiêm Lẫm cô ánh mắt cũng kỳ lạ, thái độ đối với cô đặc biệt cẩn thận. Ninh Yên là do diễn quá lố họ suy diễn lung tung.

Khó lúc rảnh rỗi, Nghiêm Lẫm gọi mấy đồng đội gần đó cùng ăn một bữa cơm. Ninh Yên bàn cơm nhập một lô đậu nành. Người đồng đội đúng lúc của cơ sở trồng đậu nành, năm ngoái mùa, đang định bán ngoài một lô. Hai bên ăn nhịp với , Ninh Yên đến hiện trường xem chất lượng đậu nành, còn nấu chín nếm thử, vị quả thật ngon. Hai bên ký kết hợp đồng, vui vẻ thỏa thuận hợp tác.

Nhiệm vụ bề ngoài của Ninh Yên coi như thành, tâm trạng vô cùng vui vẻ, đường về nhịn ngân nga hát.

Nghiêm Lẫm nụ rạng rỡ của cô, tâm trạng cũng trong sáng hẳn lên, đưa một túi ô mai qua.

“Em còn gì nữa ?” Cứ như thể chỉ cần cô , sẽ .

Ninh Yên sững một chút: “Bố em ngày nào cũng hỏi em như , cũng… Hai bình thường!” Cô cảm giác coi như trẻ thiểu năng cần quan tâm đặc biệt!

Nghiêm Lẫm nhướng mày. Rốt cuộc là ai bình thường?

“Có bánh trứng gà, ăn ?”

“Có!” Ninh Yên lập tức quên mất nghi vấn, trong mắt chỉ còn món bánh trứng gà thơm lừng.

Bánh trứng gà xốp mềm thơm ngậy, ngọt mà ngán, ăn hết miếng đến miếng khác, dừng .

Lúc xuống xe, cô nhớ , kéo Nghiêm Lẫm sang một bên: “Mấy ngày nay hai cứ là lạ? Lén lút lưng em?”

Nghiêm Lẫm im bặt chịu . Cô xưa nay mạnh mẽ, khác coi là yếu đuối cần thương hại.

Ninh Yên bực bội, một tay túm cổ áo , vung nắm đ.ấ.m nhỏ: “Nói ? Không đ.á.n.h đấy!” Nắm đ.ấ.m của cô nho nhỏ, giọng trong trẻo, kết hợp với gương mặt mềm mại, sức sát thương.

“Ha ha ha.” Nghiêm Lẫm ngược cô chọc , đưa tay nắm lấy nắm đ.ấ.m nhỏ của cô, bàn tay lớn, bao trọn lấy. Đáy lòng dâng lên cảm giác khác lạ, tay con gái mềm mại thật.

“Giờ thì đ.á.n.h thế nào?”

Ninh Yên giãy giụa mấy cái thoát , tức đến trợn mắt. Người đàn ông đáng đời độc . “ đếm đến ba, c.ắ.n đấy!”

Tầm mắt Nghiêm Lẫm dừng đôi môi hồng nhuận của cô, tim đập nhanh hơn, cổ họng khô khốc. Anh lùi mà ngược tiến sát hơn: “Em c.ắ.n .”

Hai gần, thở quấn quýt, bốn mắt , thời gian như ngừng .

Ninh Yên lúc mới nhận bầu khí ái bao, lòng hoảng hốt, bất giác lùi . Lại quên mất nắm đ.ấ.m còn Nghiêm Lẫm nắm chặt, cẩn thận kéo ngược , ngã lòng

hổ mặt đỏ tai hồng: “Anh còn mau buông tay? Muốn lưu manh ?”

“Rõ ràng là em sờ n.g.ự.c …”

“Câm miệng! Đó là cẩn thận đụng !”

Một tiếng sang sảng vang lên: “Ha ha ha, hai đứa buồn thật.”

Loading...