Xuyên Thành Hoàng Hậu Pháo Hôi - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-12-20 15:02:55
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Vạn gia xảy chuyện.
Ngay lập tức mời đưa tới Chung phủ cũng giảm nhiều.
Cũng là vì gió thổi chiều nào theo chiều đó, mà là tất cả đều đang đợi, đợi đến khi kết quả cuối cùng thì bọn họ mới dám hành động. Nếu khác sẽ nhạo báng bọn họ, chỉ một lòng ôm chân quyền thế.
“Chuyện xảy , Niệm Niệm cảm thấy những đời nhàm chán ? Đi tới lui cũng chỉ vài khuôn mặt quen thuộc.” Tấn Sóc Đế hỏi.
Chung Niệm Nguyệt bên trong đình, lười biếng ngáp một cái, mới trả lời: “Người đời nhiều như , khó tránh khỏi sẽ vài mang bộ mặt giống . Thì gì đáng để nhắc tới chứ? Những kẻ bỏ đá xuống giếng và những nịnh bợ mới chính là những kẻ khốn nạn. Huống chi, quan tâm đến bọn họ để gì? Người nào cũng những cần quan tâm và quan tâm. Xưa nay chỉ quan tâm đến của …”
Nàng ngừng một chút.
Rồi mới tiếp: “Giống như là bệ hạ .”
Tấn Sóc Đế cũng quan tâm đến những khác.
Chỉ là hiện tại Chung Niệm Nguyệt đặt trong trái tim , ngược để tâm tới nàng. Lúc nào cũng sợ nàng sẽ ức hiếp.
“Gần đây miệng của Niệm Niệm ngọt hơn nhiều.” Tấn Sóc Đế ngước mắt nàng.
Chung Niệm Nguyệt: “Không là ngày nào cũng như ?”
Nàng xong thì nhướng về phía : “Đây là gì ?”
Tấn Sóc Đế : “Thư triệu hồi nhà ngoại của nàng về kinh thành.” Hắn ngừng một chút, : “Đây cũng xem là một chuyện , đến khi thành hôn, bọn họ thể ở kinh thành cùng dự lễ.”
Chung Niệm Nguyệt:?
Góc độ nàng từng nghĩ tới đấy.
Sau khi Tấn Sóc Đế xong, bổ sung thêm một câu: “Chỉ là vẫn để hai Vạn gia ở biên cương.”
Chung Niệm Nguyệt thắc mắc, ngước mắt lên : “Sao?”
Tấn Sóc Đế ôn hòa : “Nhà ngoại nàng ở biên cương nhiều năm, nếu triệu hồi về hết thì những còn sẽ nghĩ như thế nào?”
Cái cũng gì là khó hiểu.
Nếu thật sự là như , chỉ sợ ngoài sẽ nghi ngờ bệ hạ xử lý Vạn gia.
Nếu nghĩ sâu hơn một chút…
Đồng liêu và cấp sẽ nhịn mà sinh suy nghĩ soán quyền.
Đến lúc đó cho dù Vạn gia gì cả, thể an trở biên cương thì tình hình cũng đổi. Muốn địa vị lúc thì sẽ khó khăn hơn ít.
Chung Niệm Nguyệt nhịn hỏi: “Bệ hạ lo lắng nhà ngoại của sẽ chế biên cương ?”
Xưa nay đế vương xuống tay với các tướng quân là vì bọn họ đều là những nắm quyền ở biên cương. Biên cương ở , đế vương ở cao, nên ở đó chỉ tướng quân mà đến đế vương. Sau khi đế vương tin, đương nhiên là cảm thấy tức giận.
“Tất cả ai cũng chịu thử thách. Chỉ là Niệm Niệm, trẫm từng lên ở pháo đài biên cương…hiện tại uy danh vẫn biến mất. Nếu ngày biến mất thì vẫn còn Vạn gia ở biên cương, Niệm Niệm sẽ cần dùng tới nó.” Tấn Sóc Đế bình tĩnh .
Ban đầu, mỗi khi Tấn Sóc Đế dạy dỗ nàng, thường xuyên , Niệm Niệm sẽ cần dùng tới nó.
Khi đó nàng hiểu rõ.
Hiện tại cuối cùng cũng hiểu ẩn ý trong câu đó.
Nói cho cùng, Tấn Sóc Đế động tâm với nàng nhưng nàng mơ mơ hồ hồ mà bước tròng của .
Mà suy nghĩ con đường cho nàng khi chết.
Suy nghĩ của lão nam nhân đều giống như ?
Vừa thâm tình sâu sắc.
Mắt Chung Niệm Nguyệt khẽ động, nhớ hôm Tấn Sóc Đế mang nàng dạo trong cung, cùng với những lời ngu xuẩn của cao tăng , cái gì mà c.h.ế.t sớm…
Ai chắc chắn sẽ c.h.ế.t chứ.
Nói chừng nàng còn c.h.ế.t sớm hơn .
Chung Niệm Nguyệt vươn tay , đè ngự bút của Tấn Sóc Đế , ngước mắt : “Hiện tại hiểu rõ…thì bệ hạ động tâm với từ khi bắt sách. Ta còn mà nhảy lưới. là ức h.i.ế.p vì còn nhỏ hiểu chuyện…”
Tấn Sóc Đế thấy giọng điệu của nàng, liền nàng chỉ đang giỡn mà thôi.
Hắn nhướng mày, dựa lưng thành ghế, nhẹ : “Không chỉ như . Mấy năm trẫm bận nhưng vẫn thực hiện lời hứa với nàng, nên mới mang nàng xuân săn. những công tử thế gia khi thấy nàng, thì ngay cả mắt cũng thèm chớp. Cẩm Sơn Hầu lúc nào cũng xum xoe bên cạnh nàng. Kỳ Cẩn đối xử với nàng khác…”
Chung Niệm Nguyệt nhịn cắt ngang lời : “Sao liên quan đến Tam hoàng tử nữa?”
Tấn Sóc Đế: “Niệm Niệm, trẫm ở lửa trại đợi nàng lâu nhưng vẫn thấy nàng . Đến khi thấy nàng thì nàng đang mặc áo choàng của Kỳ Cẩn…”
Chung Niệm Nguyệt quên việc từ lâu.
Nàng cảm thấy kinh ngạc cảm thấy buồn , nhưng cũng cảm thấy hỗn loạn.
Hắn nhớ kỹ như …
Chung Niệm Nguyệt xuống mặt bàn, ngọt ngào : “Ta biện pháp nào khác chứ? Khi đó và Cẩm Sơn Hầu là bằng hữu, trêu chọc Tam hoàng tử nên mới lấy áo choàng của , chọc giận . Ai kêu khi đó bệ hạ là bệ hạ của tất cả chứ là bệ hạ của riêng một . Nên thể lúc nào cũng ở bên cạnh bệ hạ .”
Tấn Sóc Đế vươn tay tới, đỡ lấy má của nàng, để nàng đụng trúng bàn đá.
Lạnh.
Tấn Sóc Đế : “Nàng lúc nào cũng lý. Vậy trẫm sẽ kêu mấy nha bên cạnh nàng, mang thêm hai bộ áo choàng.”
Chung Niệm Nguyệt: “Còn cần bệ hạ cho phép thì các nàng mới mang ? Nhắc tới áo choàng thì hôm đó mang áo choàng của bệ hạ về phủ để giặt, khiến cho ma ma của sợ tới mức run rẩy, bà sợ bệ hạ c.h.é.m đầu.”
“Trẫm gì tàn nhẫn như ?”
“Bệ hạ tàn nhẫn, là do bọn họ quá nhát gan, sợ hãi bệ hạ.”
Tay trái của Tấn Sóc Đế mở một tấu chương, đáp lời : “Phải, chỉ Niệm Niệm là sợ.”
Chung Niệm Nguyệt hỏi: “Rồi nữa? Sau khi bệ hạ thấy áo choàng thì nữa?”
“Mạnh công công nàng đến tuổi cập kê, nên lựa chọn hôn phu cho nàng.” Tấn Sóc Đế khép tấu chương , ngước mắt nàng: “Khi đó trẫm chỉ cảm thấy cho dù tìm khắp thiên hạ, thì cũng ai đủ tư cách hôn phu của Niệm Niệm.”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, hèn gì.
Khi thấy Chu công tử xum xoe nàng, liền cảm thấy vui, ném trâm xuống hồ bắt nhảy xuống nhặt.
Nếu nghĩ kỹ thì đúng là thích ăn giấm chua.
Tấn Sóc Đế trầm giọng : “Niệm Niệm, bao giờ nào gần gũi với trẫm như . Nếu nàng vẫn còn phụ mẫu , thì trẫm còn cho rằng nàng là do trẫm nhọc lòng nuôi dưỡng. Nên bất cứ kẻ nào chạm bảo vật của trẫm.”
Chung Niệm Nguyệt chỉ thấy thích nàng.
từng thấy những lời .
Nàng giật , nhỏ giọng : “Ngoại trừ cha của , cũng từng gần gũi với khác như …”
Tấn Sóc Đế nhịn mà nâng cằm nàng lên: “Hôm nay Niệm Niệm ăn gì mà miệng ngọt như , để trẫm xem thử nàng lén trẫm, ăn món điểm tâm gì ?”
Chung Niệm Nguyệt:?
Rõ ràng là do hôn thôi!
Cần gì lấy cớ chứ!
Bên ngoài đình.
Đám Mạnh công công vẫn cúi đầu như cũ.
Bởi vì xa nên ít câu rơi trong tai Mạnh công công.
Mạnh công công ngước mắt lên về phía đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-hoang-hau-phao-hoi/chuong-109.html.]
Màn lụa bên ngoài đình bay lên, chỉ thể mơ hồ thấy bóng trong đình, hai sát .
Nam nhân cao lớn, nâng cằm thiếu nữ lên, cúi đầu xuống hôn môi nàng.
Chuỗi ngọc của lưu châu rủ xuống, chạm giữa chân mày thiếu nữ.
Mạnh công công nhịn nghĩ thầm, cả kinh thành đều vì chuyện của Vạn gia mà lo lắng yên, hai vị thì , giống như là chuyện gì xảy , mật ngọt ngào….Cái quy củ khi thành sẽ gặp mặt, hai ném tới xó nào .
Mạnh công công suy nghĩ, nhưng vẫn nhịn mà cong khóe môi mỉm .
—
Người của Nam Giao Quốc đang đường tới kinh thành thì của Vạn gia cũng bắt đầu khởi hành hồi kinh.
Sau nửa tháng trôi qua, Đô Sát Viện cũng tra ít chuyện, trình lên cho Tấn Sóc Đế xem.
Lúc Chung Niệm Nguyệt vẫn còn đang ở trong phủ nghỉ ngơi.
Hương Đào cẩn thận tới, : “Cao tiểu thư tới nữa…” Sau khi Thái Tử cầu hôn, Cao Thục Nhi càng ngày càng thích chạy tới Chung phủ.
Nàng thông minh cho lắm.
Người khác vẫn đang chờ kết quả của Vạn gia, nàng quan tâm tới những việc , trong đầu chỉ nghĩ đối xử với Chung Niệm Nguyệt thật , để Thái tử đối xử với nàng hơn một chút.
Chung Niệm Nguyệt lười biếng ngoài, nên kêu Hương Đào mang nàng trong.
Cao Thục Nhi đang suy nghĩ nên mở lời .
Nàng mở miệng cũng , một Cao Thục Nhi độc thoại cũng , cái gì cũng quan tâm.
Hôm nay cũng chuyện gì khác, Chung Niệm Nguyệt gạt hết mấy tờ giấy luyện chữ sang một bên, : “Mời nàng .”
Không lâu , Cao Thục Nhi vội vàng bước trong.
“Chuyện của Vạn gia rõ, hiện tại tấu chương trình lên, ngươi ?”
“Vốn dĩ , nhưng ngươi nên .” Chung Niệm Nguyệt .
“Ngươi lo ?”
“Lo cái gì?”
Cao Thục Nhi: “À! Có nên cung xem một chút ?”
Chung Niệm Nguyệt nàng : “ là nên tiến cung xem một chút.”
Cao Thục Nhi lên, chà xát lòng bàn tay, do dự : “Ta , hiện tại ngươi thể tiến cung mà cần lệnh bài, cũng cần trong cung tới đón, ?”
là chuyện .
Sau khi Chung Niệm Nguyệt gật đầu, đồng ý chuyện thành thì Tấn Sóc Đế cho nàng đặc quyền .
Đối với việc , Thái Hậu cũng chỉ nhắm mắt ngơ.
Đặc biệt gần đây, chấp chưởng cung vụ là Kính phi, cái gì Kính phi cũng quan tâm tới, nếu đụng nàng thì nàng còn nhắc nhở tiểu thái giám việc nhanh một chút, mang cỗ kiệu tới cho Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt Cao Thục Nhi : “Cao tiểu thư cũng tiến cung?”
Cao Thục Nhi gật đầu : “Ta gặp Huệ phi.”
Hôn kỳ của nàng gần đến nhưng đợi mãi Huệ phi vẫn gọi nàng tiến cung.
Không chỉ một nàng nôn nóng, mà Cao gia cũng lo lắng ít.
Chỉ sợ nàng gặp ngươi.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.
Xưa nay Huệ phi chỉ coi trọng lợi ích, mà nàng thì coi thường Cao gia.
Cao Thục Nhi tới mặt nàng chỉ khiến cho nàng càng thêm tức điên mà thôi.
Chung Niệm Nguyệt hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ ?”
Cao Thục Nhi kinh ngạc : “Ngươi tới cái gì, là hôn sự của và Thái Tử ? Ta nghĩ kỹ .” Nàng do dự, hiếm khi nàng những lời thật lòng với : “Nhà chỉ bay lên cành…”
Nữ tử thời cổ đại chỉ một .
Các nàng và gia tộc buộc chặt với , vinh nhục của gia tộc quan trọng hơn vinh nhục của các nàng.
Đừng là Cao Thục Nhi gả cho Thái Tử, cho dù nàng thì nhà nàng cũng sẽ bỏ qua cơ hội .
“Đi thôi.” Chung Niệm Nguyệt .
Ngay lập tức Cao Thục Nhi vui mừng như điên theo nàng.
Các nàng xe ngựa của Chung gia.
Cao Thục Nhi chuẩn xong lễ vật, lên xe ngựa nhận lấy từ tay nha , đặt lên đầu gối của .
Đến khi tới cửa cung, Cao Thục Nhi ngẩng đầu bức tường nguy nga lộng lẫy , trong lòng nhịn mà cảm thấy hoảng sợ.
Theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi hoàng thất.
Cấm quân canh giữ cửa cung thấy Chung Niệm Nguyệt, vô cùng quen thuộc mà một câu: “Chung tiểu thư tới.”
Sau đó đầu chạy bẩm báo.
Không lâu , một cỗ kiệu đưa tới mặt nàng.
Cao Thục Nhi Chung Niệm Nguyệt lên đó, nhất thời cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Chung Niệm Nguyệt vén màn , chỉ Cao Thục Nhi với tiểu thái giám bên cạnh: “Đây là Cao tiểu thư, nàng tới cung Huệ phi, ngươi mau dẫn đường cho nàng .”
Tiểu thái giám đáp lời, hỏi bất kỳ điều gì khác.
Cao Thục Nhi thấy , trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Ngay đại hôn vẫn tới, vẫn tiến cung hoàng hậu mà trong cung lời nàng như , hiển nhiên coi nàng là chủ tử trong cung…
“Đi .” Chung Niệm Nguyệt .
Lúc Cao Thục Nhi mới hồn , mà theo tiểu thái giám.
Lúc , đánh c.h.ế.t nàng cũng bao giờ nghĩ tới, sẽ một ngày nàng dính hào quang của Chung Niệm Nguyệt…
Sau khi Chung Niệm Nguyệt tới Cần Chính Điện, thì ở đó chỉ còn mỗi một Tấn Sóc Đế, đang xem tấu chương trong tay.
Hắn cũng ngẩng lên mà : “Niệm Niệm bộ chuyện ?”
Chung Niệm Nguyệt: “Ta từ chỗ mẫu , nhưng chắc sẽ giống với những gì bọn họ tra , nên mới tiến cung cho bệ hạ …”
Tấn Sóc Đế : “Lại đây.”
Muốn chuyện xưa thì đương nhiên đúng tư thế.
Chung Niệm Nguyệt tới phía , vô cùng thông minh sát bên cạnh Tấn Sóc Đế.
“Năm Hưng An thứ 29, hơn mười Nam Giao Quốc c.h.ế.t ở bên ngoài biên cương Ngu Thành, khi đàm phán thì đột nhiên Nam Giao Quốc cho binh lính tấn công Ngu Thành. Ngu Thành ba năm từng chiến tranh. Mà ngay lúc đó tướng thủ thành Võ Bình, thể là nàng từng qua. Năm đó khi Nam Giao tấn công, ông ở trong phủ cùng thị ‘chơi đùa’. Chiến hậu và tiên đế tức giận, cho ngũ mã phanh thây ông .
“Phụ của Huệ phi Lương Hổ là trợ thủ của ông . Cả hai đều là cấp của ngoại tổ phụ nàng…”
“Ngày Nam Giao bất ngờ tấn công, trời mưa to mấy ngày ngừng. Ngu Thành ướt lạnh. Xương khớp của binh lính vô cùng đau nhức, ngay cả cũng vững. Sau khi chiến đấu ba ngày, tường thành phá hơn phân nửa. Binh lính Nam Giao tiến thành đánh cướp, g.i.ế.c hại hơn 30 bá tánh, trong đó cả nữ tử và hài tử. Lúc Ngu Thành dường như Nam Giao chiếm đóng, bất kỳ một con ngựa nào sống sót chạy ngoài để truyền tin.”
“Lương Hổ thấy tình cảnh , đầu tiên ông giả vờ đầu hàng đó cố gắng chạy thoát khỏi Ngu Thành. Ông binh lính Nam Giao truy đuổi hơn hai mươi dặm, cuối cùng mang theo một đầy vết thương tìm ngoại tổ phụ của nàng, bẩm báo tình trạng của Ngu Thành.”
“Sau đó ngoại tổ phụ của nàng vượt xa xôi ngàn dặm, chạy tới Ngu Thành. Khi đến Ngu Thành, lệnh cho tất cả binh lính mặc áo giáp, chuẩn giao chiến. Hôm đó tuyết tan thành nước, ngập khắp nơi ở Ngu Thành. Trận chiến xảy vô cùng ác liệt. đột nhiên bệnh cũ ngoại tổ phụ nàng tái phát, Lương Hổ liền đỡ ông một góc nghỉ ngơi. Một c.h.é.m đứt đầu của mãnh tướng trướng Đại vương tử, đó vì chắn mũi tên cho ngoại tổ phụ nàng mà chết…”
Tấn Sóc Đế ngừng một chút : “Đây là nội dung mà phía bẩm báo lên. Trong đó hơn phân nửa chủ của các tửu lầu ở Ngu Thành, các đồng liêu cũ của Lương Hổ và Võ Bình chứng.”