Xuyên Thành Hoàng Hậu Pháo Hôi - Chương 48
Cập nhật lúc: 2024-12-19 13:35:21
Lượt xem: 103
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùi hương thức ăn dần dần lan tỏa bên trong đại điện.
Chung Niệm Nguyệt như ý nguyện ăn những món mà nàng yêu cầu, chỉ là vẫn như cũ ăn nhiều.
Cung nhân hầu hạ nàng rửa tay, súc miệng đó mang áo choàng tới mặc cho nàng, bồi nàng ngoài điện .
Đương nhiên Tấn Sóc Đế vẫn ở bên trong điện.
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt : “ là thể im một chỗ.” cũng ý giữ nàng .
Mạnh công công âm thầm thở dài.
là càng ngày bệ hạ càng dúng túng với tiểu thư hơn .
Lúc hạ nhân của Kỳ Hãn mới trở báo cáo, thở hổn hển : “Không ai là tiểu thư , mới sáng sớm rời phủ.”
“Đi với Cẩm Sơn Hầu? Hay là Chu tiểu thư?” Kỳ Hãn thấp giọng tự hỏi hai câu nhưng đó là tự phủ nhận: “Sao nàng thể dậy sớm như chỉ vì bọn họ ?”
Kỳ Hãn cau mày, đầu sang tiểu giám bên cạnh: “Hiện tại là giờ nào ?”
Tiểu thái giám : “Thưa điện hạ, gần trưa.”
“Thi đình chắc cũng sắp kết thúc ….. thôi.” Kỳ Hãn thấp giọng , một bước một bước thẳng tới Võ Anh Điện.
Bên trong Võ Anh Điện cực kỳ yên tĩnh, vô cấm vệ tuần tra, canh gác, thể thấy kỳ thi đình quan trọng như thế nào.
Cung nhân cùng cấm vệ đều xiêm y thống nhất theo quy định trong cung, màu sắc tương ứng một xanh một đỏ. giữa một đám xanh đỏ chỉ duy nhất một ảnh màu cam, thể mơ hồ thấy hoa mẫu đơn thêu xiêm y, mẫu đơn sum xuê khiến cho ảnh càng thêm linh động rực rỡ nhưng mất vẻ hoa lệ.
Trong chốc lát, thể thu hút hết tất cả ánh mắt của .
Bước chân Kỳ Hãn ngừng .
Bóng lưng chút quen thuộc nhưng trong nhất thời nhận .
Đó là….biểu ?
Còn đợi Kỳ Hãn là ai, thì cung nhân bên cạnh bóng lưng đó thì thầm vài câu, đó đoàn liền tới cửa bước Võ Anh Điện.
Kỳ Hãn chỉ thể đè suy nghĩ xuống, chậm rãi về phía .
Cung nhân thấy , cũng chỉ đưa tới thiên điện chờ.
Một lát , Kỳ Hãn mới , phụ hoàng chỉ truyền lời cho một mà còn cả Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.
“Đại ca, Tam .” Kỳ Hãn lấy phong thái Thái Tử lên tiếng chào hỏi .
Ba liếc mắt , trong lòng bọn họ đều tuổi của bọn họ khác , nhưng bây giờ đều phân chia sự vụ, mà hôm nay diễn thi đình, tất cả bọn họ đều mặt ở đây thì nghĩa bọn họ chính thức bước triều đình….
Bọn họ ghế, cũng còn giương cung bạt kiếm như xưa nữa.
Nhìn ngoài mặt chút giống tình thâm.
Thậm chí Đại hoàng tử còn lên tiếng quan tâm: “Cổ và cằm Thái Tử ?”
Mặt Kỳ Hãn chút đổi: “Ngã.”
Tam hoàng tử vốn nhạo , rõ ràng là phụ hoàng đánh, nhưng nghĩ đến hữu cung cố gắng nhịn xuống.
*Huynh hữu cung: Anh em hòa mục ái tôn kính lẫn .
Ba bọn họ bằng mặt mà bằng lòng ở đó, qua nửa canh giờ mới cung nhân dẫn bọn họ bước điện.
Một vài vị đại học sĩ đang xét duyệt bài thi, đến khi bọn họ xuống thì những bài thi xét duyệt sẽ đưa tới tay bọn họ, bọn họ sẽ cùng xem qua.
Lúc Tam hoàng tử mới cảm thấy chuyện chút phiền phức.
Mấy năm nay đối với việc sách chút xao nhãng, nên bài thi của đám cống sinh là .
“Thần cho rằng bài là nhất, cái là thứ hai, còn cái là…” Tiền đại học sĩ theo thứ tự đưa bài thi qua: “Ba vị điện hạ nghĩ ?”
Ông xong thì cung nhân xuống mang tất cả những bài thi lên cho Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế lật lật, để sang một bên.
Lúc Chung Niệm Nguyệt phía bình phong cũng cảm thấy chút tò mò, nghiêng nghiêng đầu, thử ba sẽ như thế nào.
Đại hoàng tử : “Bài thi , nên đạt đầu bảng.”
Theo sát là Thái Tử: “Bổn cung thì cho rằng bài thứ hai hơn, chiếc lược rõ ràng, lập luận sắc bén…”
Khi tới phiên Tam hoàng tử, nghẹn họng nửa ngày: “…..Ừ, đúng .”
Chung Niệm Nguyệt tới đây, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh Trương Phi : Ta cũng .
Thiếu chút nữa nàng liền bật thành tiếng.
Bình thường chịu học hành, Tam hoàng tử bây giờ đúng là ngay cả rắm cũng dám thả.
Chung Niệm Nguyệt cố gắng kiềm chế nhưng vẫn chút âm thanh lọt ngoài.
Thanh âm của thiếu nữ khác, trong trẻo ngọt ngào, chữ chữ truyền tai bọn họ, chút phù hợp với đại điện nghiêm túc .
Những cống sinh ở đó nghĩ thầm, cung nhân nào to gan dám châm biếm hoàng tử.
Thái Tử thấy âm thanh, ánh mắt khẽ động.
Là bóng lưng nãy ?
Tam hoàng tử cũng thấy âm thanh, sắc mặt chút hổ, nhưng vẫn cố gắng đè nén cơn giận, từ trong miệng phun ba chữ: “Chung Niệm Nguyệt…”
Hắn nhỏ nên đương nhiên khác thể thấy, nhưng Kỳ Hãn gần nên rõ ràng.
Kỳ Hãn cau mày, sắc mặt trầm xuống, nhưng nhanh liền hòa hoãn ….Chung Niệm Nguyệt thực sự đang ở phía bình phong?
Các Đại học sĩ vuốt vuốt chòm râu, bình phong cúi thấp đầu : “Thỉnh bệ hạ quyết định.”
Lời , tiếng hít thở bên trong điện trở nên nặng hơn một chút.
Tấn Sóc Đế ở phía bình phong vẫn lên tiếng, dậy tới gần bình phong xách Chung Niệm Nguyệt trở về: “Xem cái gì?”
Chung Niệm Nguyệt: “Xem náo nhiệt.”
Tấn Sóc Đế cầm lấy ba bài thi đổi thứ tự mới đưa cho cung nhân cầm ngoài. Hắn trầm giọng : “Ba bài cùng là tam giáp.”
Chung Niệm Nguyệt nhịn hỏi: “Trong ba bài nãy ai hạng nhất ai hạng hai?”
Tấn Sóc Đế ngừng một chút, mới trả lời: “Bài thứ hai hạng nhất.”
Chung Niệm Nguyệt ngạc nhiên.
Vậy Thái Tử đúng ?
Chung Niệm Nguyệt nên lời.
Đều là do những nhi tử khác của Tấn Sóc Đế quá ngu ngốc, chỉ thể nền cho Thái Tử….
Đại học sĩ cẩn thận cầm bài thi lên, mở phong thư, lộ tên từng , tên của tam giáp.
“Ngôn Cát, Phùng Trượng Dư, Chung Tùy An.”
Nghe thấy lời , Chung Niệm Nguyệt liền cảm thấy yên tâm.
Tấn Sóc Đế xoa nhẹ đầu nàng, mới bước chân ngoài.
Bọn họ chỉ thấy một góc áo của long bào, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Bệ hạ!”
Tấn Sóc Đế thấp giọng hỏi vài câu, đó chỉ Chung Tùy An là trạng nguyên, tiếp theo là Phùng Trượng Dư, cuối cùng là Ngôn Cát.
Sau khi chỉ tam giáp xong, Tấn Sóc Đế liền dậy rời .
Sau đó Đại học sĩ tiếp các thứ hạng còn , mấy ngày triều đình sẽ cho truyền tin các nơi khác.
Vẻ mặt đám cống sinh đều vô cùng vui mừng, chỉ ba vị hoàng tử sắc mặt chút .
Sau khi Tấn Sóc Đế phía bình phong, thấp giọng : “Xem náo nhiệt đủ ?”
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu: “Chưa đủ… còn xem rõ. Bệ hạ, Thám Hoa ?” Nghe Thám Hoa thời cổ đại đều là chọn nhất từ trong đám cống sinh.
Tấn Sóc Đế: “…”
Khóe miệng Tấn Sóc Đế nhếch lên, : “Thì Niệm Niệm thích nam nhân tuấn mỹ?”
Chung Niệm Nguyệt mơ màng hỏi : “Ai mà thích chứ?”
Tấn Sóc Đế: “….”
Mạnh công công đau khổ mà nghĩ thầm, tiểu thư ơi, ngài thấy bệ hạ chút vui ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-hoang-hau-phao-hoi/chuong-48.html.]
Chung Niệm Nguyệt : “Lần đầu gặp bệ hạ, cũng khen bệ hạ tuấn mỹ mà.”
Mạnh công công ngây .
, đúng là chuyện .
Tấn Sóc Đế cũng gợi ký ức.
Không tệ.
Khi đó tiểu cô nương còn khen eo thon.
Khóe miệng Tấn Sóc Đế giật giật : “Thám hoa cũng tạm .” Hắn ngừng một chút, hỏi: “Niệm Niệm rõ mặt ?”
Chung Niệm Nguyệt liền cảnh giác.
Chẳng lẽ nàng nũng ?
Cũng là ….nhưng mà nàng lời như chứ? nếu thì chẳng sẽ uổng phí cả ngày hôm nay ?
Chung Niệm Nguyệt mỉm ngẩng đầu lên : “Bệ hạ cõng ai bao giờ ?”
Tấn Sóc Đế nàng sẽ thành thật mà lời , nhưng vẫn trả lời: “Chưa từng.”
“Bệ hạ cõng , như sẽ cao hơn cũng thể xa hơn một chút, sẽ ở phía bình phong….đảm bảo bọn họ thấy .” Chung Niệm Nguyệt .
Khóe miệng Mạnh công công giật giật.
Lá gan của tiểu thư đúng là độc nhất vô nhị.
Tấn Sóc Đế cũng từ chối, nhanh chậm : “Niệm Niệm thuyết phục trẫm bằng cách nào?”
Chung Niệm Nguyệt thành thục nắm lấy tay áo của lắc lắc: “Bệ hạ mà.”
Tấn Sóc Đế vẫn còn nhớ tới sự việc Thám Hoa, rũ mắt : “Niệm Niệm nghĩ rằng cách sẽ dùng nữa ?”
Chung Niệm Nguyệt ngừng , một chút hổ cũng , nhanh liền thả tay áo .
“Vậy nữa, nếu là Thám Hoa thì sẽ ở kinh thành quan, hôm khác là .”
Tấn Sóc Đế gật đầu : “Ừ, ngày mai trẫm sẽ hạ lệnh cho Lại bộ, phái đến Nhạc Châu quan.”
Chung Niệm Nguyệt: “….” “Vậy ca ca của thì ?”
“Hắn vẫn ở trong kinh thành, tiên sẽ Văn Uyên Các.” Tấn Sóc Đế .
“Vậy . Thám hoa là ca ca , cũng còn gì lo lắng nữa. Bệ hạ ở chơi vui nha!” Chung Niệm Nguyệt vui vẻ .
Tấn Sóc Đế ngừng một chút, đó nàng .
Tuy rằng tiểu cô nương chút kiều khí, nhưng vẫn vô cùng thông minh, đương nhiên nàng sẽ dễ dàng lừa.
Không . Tấn Sóc Đế nghĩ thầm.
Chung Niệm Nguyệt là , cung nhân chỉ thể dẫn nàng ngoài. Đến khi nàng tới cửa , ba Kỳ Hãn mới gọi tới gặp Tấn Sóc Đế. Chung Niệm Nguyệt liếc mắt sang một cái, kinh ngạc : “Thái Tử đánh?”
Từ cằm tới cổ, đều là vệt đỏ.
Cung nhân dám nghị vọng chuyện của chủ tử, chỉ lúng túng : “Nô tỳ .”
Chung Niệm Nguyệt cũng hỏi , xoay rời .
Đến khi cung nhân trở bên cạnh Tấn Sóc Đế, liền hỏi: “Vừa tiểu thư với ngươi cái gì?”
Vừa thấy những lời , Kỳ Hãn nhịn ngẩng đầu lên.
Vừa biểu thực sự ở đây!
Cung nhân thấp giọng : “Tiểu thư hỏi….hỏi Thái Tử là….. ….”
Kỳ Hãn nghĩ tới sẽ thấy chính , Tấn Sóc Đế cũng nghĩ tới.
Trong ánh mắt cung nhân chút lưỡng lự, nhưng mệnh lệnh thể theo, chỉ thể thấp giọng : “Có là đánh ?”
Tam hoàng tử nhịn : “Nàng mà cũng đau lòng cho khác!”
Vừa xong, Thái Tử còn kịp phản ứng nhưng phụ hoàng chằm chằm , Tam hoàng tử vội vàng ngậm miệng , sợ rằng chút nữa cái danh lòng hẹp hòi rơi lên .
Tấn Sóc Đế ở đó, cũng lên tiếng.
Một lát , Tam hoàng tử nhịn mà chảy một ít mồ hôi, đầu cũng cuối thấp xuống, liền thấy tay áo của phụ hoàng…
Tam hoàng tử buột miệng hỏi: “Tại hai tay áo phụ hoàng nhăn như ?”
Trước đây phụ hoàng đều vô cùng chỉnh tề, chút cẩu thả, một nếp nhăn cũng , nhưng hôm nay, tại tay áo nhăn như …
Tấn Sóc Đế cũng cúi đầu xuống thoáng qua.
Là do Chung Niệm Nguyệt cố ý nhăn.
Hắn thoải mái để lộ tay áo đầy vết nhăn , khẽ : “Con mèo đến từ tuyết vực, trắng như tuyết chút tinh nghịch, thích nhất là dẫm lên tay áo của khác.”
Dứt lời, sắc mặt Tấn Sóc Đế chút dịu xuống, mới tiếp: “Truyền Thái Y xem qua cho Thái Tử.”
Trong cung thì lấy mèo như ?
Thái Tử nghĩ thầm.
Tam hoàng tử cũng nghĩ như .
Tam hoàng tử cũng thở phào nhẹ nhõm, sợ trời sợ đất nhưng sợ nhất lúc phụ hoàng gì, yên lặng chút tiếng động cho chân mềm nhũn.
Tấn Sóc Đế vẫn phê bình khen ngợi về biểu hiện của bọn họ ngày hôm nay, khi Thái Y đưa Ngọc Nhan Cao cho Thái Tử, Tấn Sóc Đế liền kêu cung nhân đưa bọn họ ngoài.
Kỳ Hãn tới cửa, bước chân liền ngừng .
, phía bình phong mèo nhưng Chung Niệm Nguyệt.
Kỳ Hãn nhịn từ phía xa về phía tay áo của phụ hoàng.
Lúc Tấn Sóc Đế vuốt nhẹ ống tay áo, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo phía bình phong, giống như đang cân nhắc điều gì đó, khiến cho Kỳ Hãn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Phụ hoàng…..cũng thích con mèo ?
Tam hoàng tử khi ngoài liền thẳng tới cung Trang phi.
Trang phi tức giận mắng : “Hôm nay đưa các ngươi cùng tới coi bài thi đó là vì lót đường cho các ngươi. Nếu ngươi lựa chọn đúng, các cống sinh chắc chắn sẽ phục ngươi, trong tương lai sẽ tình nguyện mà theo ngươi. hôm nay thì , ngươi cái gì chứ? Chỉ sợ rằng đám cống sinh một chút cũng để mắt tới Tam hoàng tử là ngươi mà chỉ quan tâm một Thái Tử!”
Sau khi Trang phi bình tĩnh , tiếp: “Nam nhân thành gia lập nghiệp. Có lẽ là vì con vẫn thành nên vẫn còn suy nghĩ ấu trĩ như ….”
Tam hoàng tử thấy liền mẫu phi cái gì, vội vàng hành lễ, đó liền thẳng tới cửa….
Mẫu phi chắc chắn tìm một nữ tử đoan trang, một bụng thơ văn, xuất thấp đưa tới cho .
Nữ tử như , sợ rằng trong miệng đều là quy củ, đến lúc đó chẳng sẽ đè đầu cưỡi cổ ? Nếu như , còn bằng cưới Chung Niệm Nguyệt còn hơn. Hắn còn thể nghĩ cách khi dễ Chung Niệm Nguyệt!
Sau khi Chung Niệm Nguyệt về phủ, Chung Tùy An nhanh theo .
Chung Tùy An bình tĩnh mà kể cho Vạn thị , mặt chút nào tự kiêu.
“Chúc mừng ca ca.” Chung Niệm Nguyệt lấy từ trong tay áo một món đồ, đưa cho .
Đây là đầu tiên nàng mua quà, món quà vẫn từng đưa qua cho ai, nàng tặng nó cho Chung Tùy An.
Chung Tùy An cúi đầu xuống, là một miếng bội ngọc.
Chung Tùy An chút ngạc nhiên, nắm chặt bội ngọc, thấp giọng : “Đa tạ .” Sau thể dành hết tâm tư cho việc triều đình, cho dù Tấn Sóc Đế quan tâm nữa thì vẫn thể bảo hộ nàng chút kẽ hở.
Hắn còn tự tay chọn hôn phu cho nàng, đưa nàng xuất giá, nàng trải qua cuộc đời chút lo lắng khổ sở nào.
Chung Tùy An nắm chặt miếng ngọc bội trong tay.
Khi xuống nữa, thấy phía mặt ngọc bội khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ‘phát tài’!
Khóe miệng Chung Tùy An chút giật giật, lòng từ ái của một vị trưởng liền bay hơn phân nửa.
…… vẫn treo nó ở bên hông.
Phía bên , Chung Niệm Nguyệt sờ sờ miếng ngọc bội còn trong túi, vui vẻ : “Đi , về phòng khắc thêm một cái nữa!”
Hương Đào hỏi: “Tại tiểu thư khắc thêm một cái nữa?”
“Cái là cho bệ hạ!” Chung Niệm Nguyệt .
Nàng chép chép miệng : “Ta sẽ khắc hy vọng bệ hạ nhiều nhi tử, mà khoan ….chữ nhiều như mỏi tay.”
Nàng lẩm bẩm : “Người thường ‘thăng quan phát tài’ là ngụ ý . là địa vị cao nhất thiên hạ , còn cả một ngân khố to như ….khắc ‘trường thọ’? Sợ là bệ hạ vạn tuế nhiều tới phát chán .”
“Không thì khắc ‘ngưu bức’ . Khắc xong thì ngày mai chúng thể thấy Thám Hoa ! Ngày mai sẽ Quỳnh Lâm Yến!”