Xuyên Thành Hoàng Hậu Pháo Hôi - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-12-20 14:58:29
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“A, thật là náo nhiệt.” Mạnh công công nóng lạnh mà một tiếng.
Đây chính là cảnh mà Chung Niệm Nguyệt từng thấy trong phim truyền hình, cái gọi là phong thái của hoạn quan.
Giọng của Mạnh công công đúng là khiến cho khác cảm thấy sợ hãi, nhịn mà run rẩy.
Khó trách vai ác đều thích dùng giọng điệu .
là thể khiến cho sợ hãi.
Chung Niệm Nguyệt gọi một tiếng: “Công công.”
Mạnh công công đầu , ngay lập tức mặt hiện lên vài phần ôn hòa, ông nhẹ giọng : “Tiểu thư.”
Còn khom lưng xuống khi chuyện với Chung Niệm Nguyệt.
Trước khi ông tới, bệ hạ ở cao, vẻ mặt khó đoán, ngay cả ông còn cho rằng bệ hạ sẽ tức giận nhưng chỉ nhàn nhạt : “Đi thôi, cho Niệm Niệm thể diện thật lớn.”
Thật cần bệ hạ thì ông cũng cam tâm tình nguyện mà cô nương trút giận.
“Sao tiểu thư ? Chu gia to như mà nổi một cái ghế dựa ?” Mạnh công công xung quanh một vòng .
Sao hạ nhân Chu gia thể đợi Chu phu nhân mở miệng nữa chứ, vội vàng di chuyển bước chân.
Hai hạ nhân cùng bưng một cái ghế dựa , đặt ở phía Chung Niệm Nguyệt, ngượng ngùng : “Tiểu thư mời.”
Bọn dám coi Mạnh công công chỉ là một tên hoạn quan thông thường.
Có nhiều lúc, ý của Mạnh công công chính là đại biểu cho suy nghĩ của đương kim bệ hạ.
Nhìn cách chuyện của ông với Chung tiểu thư, thì cũng thể đoán địa vị hiện tại của Chung tiểu thư.
Chỉ là Chung Niệm Nguyệt cử động.
Nàng lười biếng : “Ai chứ?”
Mạnh công công thấy, sắc mặt liền trầm xuống, đầu : “Hôm nay Chu gia các ngươi chuyện gì?”
Chu phu nhân sợ tới mức ngã xuống đất từ lâu, lúc bà nhắm chặt hai mắt , giả vờ hôn mê.
ai ma ma bà tát cho một bạt tay , hô to gọi nhỏ đỡ bà dậy, liên tục gọi: “Phu nhân, phu nhân, Mạnh công công đang hỏi chúng …”
Một ngụm m.á.u của Chu phu nhân nghẹn ở cổ họng.
Sao tự nhiên ngươi nhanh nhẹn như ?
Lúc một nam tử trung niên bước nhanh cửa, mặt ông đều là vẻ bi thương và phẫn nộ, hạ nhân bên cạnh vội vàng đưa tay tới đỡ lấy ông , ông hất mạnh ngoài.
“Chu Sĩ ở ?” Ông lạnh lùng .
Chu Sĩ chính là phu quân của Chu phu nhân, đây là tên tự của Chu lão gia.
Mọi ngẩng đầu lên nam tử .
…Tuyên Bình Hầu!
Chu phu nhân thấy liền ngây ngốc.
Các ngươi tới đó như thế nào? Tại ông tới hỏi phu quân bà ở ?
Chu phu nhân định thần , nghĩ thầm, thôi như cũng . Ý đồ để cho Chung Niệm Nguyệt gánh tội cũng sẽ bệ hạ .
Chu phu nhân cũng thể giả c.h.ế.t .
Bà xoa nhẹ thái dương : “Thật , cho mời đại phu, chỉ là vẫn đang đường tới. Hôm nay thế tử bởi vì tức giận mà đập đầu tường, chỉ là một nữ nhân…”
Còn đợi bà hết lời.
Tuyên Bình Hầu ngắt lời bà : “Không cần những thứ vô dụng . Ta chỉ con xảy chuyện ở phủ của ngươi! Còn nữa, ngươi phái đưa tin con bởi vì Chung tiểu thư mà chết. Lời là thật?
Hai mắt Chu phu nhân liền tối sầm .
Tại ở mặt Mạnh công công rõ chuyện như ?
Mạnh công công lạnh : “Lời đúng là chút mới mẻ, là kẻ nào truyền lời với hầu gia?”
Lúc Tuyên Bình Hầu bình tĩnh hơn một chút, tiện tay chỉ: “Chính là kẻ .”
Ông dừng một chút : “Không vì hôm nay Mạnh công công cũng tới?”
Mạnh công công : “Vì chủ tử bôn ba, đây chính là bổn phận của nô tài.”
Tuyên Bình Hầu đầu , lạnh lùng : “Thất thần ở đó gì? Không nãy ngươi truyền lời cho ?”
Hạ nhân còn lời nào nữa, chỉ thể ấp a ấp úng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống.
“Mới nãy ngươi như thế nào? Một năm một mười lặp nữa.” Dứt lời, Tuyên Bình Hầu vô cùng lo lắng mà chạy về phía thế tử.
Mạnh công công liền : “À, cần với . Bệ hạ sẽ tới ngay lập tức, những lời vẫn nên giữ mà với bệ hạ. Chu phu nhân nếu mở miệng, cũng thể chờ bệ hạ tới hẵng .”
Tuyên Bình Hầu đỡ lấy thế tử, ngay lập tức biến sắc.
Vậy mà Tấn Sóc Đế cũng tới?
Ông đè thắc mắc trong lòng xuống, ánh mắt dừng khuôn mặt thế tử, đó hai tay run rẩy mà nâng dậy.
Tiếng hét của Tuyên Bình Hầu vang tận chân trời.
Ông vô cùng thê lương gọi: “Con !”
Những nữ quyến liên can tới ông dọa sợ tới mức dậy. Trên mặt đều lộ chút u buồn.
Thế tử…thực sự còn nữa.
Đại phu mà Chu gia mời tới, dường như là tới cùng lúc với Tấn Sóc Đế.
Trong lỗ tai Chu phu nhân đều là tiếng hét thê lương của Tuyên Bình Hầu, trái tim giống như bóp chặt, thực sự đau đớn và sợ hãi, l0ng nguc giống như thở nữa.
Đến khi cung nhân cao giọng : “Bệ hạ giá lâm.”
Chu phu nhân thực sự bình tĩnh nữa .
Bà vịn lấy bàn, ‘bịch bịch’ quỳ xuống mặt đất, dập đầu một cái thật mạnh, trán là máu, đúng là thảm tới mức nỡ .
Lúc Chu tiểu thư dọa sợ tới ngây .
Nàng nắm chặt khăn tay, nổi ghế nữa mà mềm chân ngã xuống mặt đất.
Cuối cùng Tấn Sóc Đế cũng bước cửa.
Thân hình đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn mỹ mà uy nghiêm.
Sao dám thẳng chứ?
Chỉ thể cúi thấp đầu hành lễ.
Tuyên Bình Hầu vẫn còn đang ôm thế tử, : “Là kẻ nào hại con , lấy mạng của kẻ đó đền , từ xuống , ai cũng c.h.ế.t tử tế!”
Từng câu từng chữ nguyền rủa, dừng ở trong tai , càng khiến cho tất cả sởn tóc gáy.
Cho dù cảnh tượng hỗn loạn như , nhưng ánh mắt của Tấn Sóc Đế vẫn bình tĩnh đặt Chung Niệm Nguyệt.
“Sao Niệm Niệm xuống?” Hắn mở miệng hỏi .
Mọi thấy, sắc mặt còn chút kỳ lạ chớp chớp mắt vài cái, đó cố gắng đè sự sợ hãi trong lòng xuống, cẩn thận ngẩng đầu lên về phía Chung Niệm Nguyệt.
Chu gia nháo một chuyện lớn như , tại bệ hạ hỏi câu .
Niệm Niệm.
Xưng hô thực sự cận.
Mọi còn từng qua, Tấn Sóc Đế dùng giọng ôn hòa đó chuyện với khác đấy.
Đó chính là bệ hạ, là mà bọn họ thể gặp .
Chung Niệm Nguyệt : “Ngay cả đệm bông cũng , cũng thoải mái.”
Giọng của nàng ngọt ngào, miễn cưỡng thể kéo suy nghĩ của trở về.
Mọi cũng thấy tiếng Mạnh công công bật , ông còn thuật lời nãy cho bệ hạ .
Sau khi bệ hạ xong, hề ý trách cứ vì Chung Niệm Nguyệt kiêu ngạo.
Bọn họ chỉ thể mơ hồ thấy, dường như bệ hạ đang xoa đầu Chung Niệm Nguyệt.
Tấn Sóc Đế đáp lời: “Ừ.”
Giữa hai những câu mật tới mức buồn nôn, thậm chí những lời cũng quá nhiều.
bọn họ cảm nhận sự mật giữa hai .
Lúc Tuyên Bình Hầu tới mức còn chút sức lực nào.
Ông chậm rãi đặt thế tử trong lòng n.g.ự.c xuống, nửa nửa bò tới mặt Tấn Sóc Đế, ông quỳ xuống đất, nắm lấy vạt áo của Tấn Sóc Đế: “Cầu bệ hạ chủ cho nhi tử của ! Hắn mà c.h.ế.t rõ ràng ở đây!”
Tấn Sóc Đế thoáng qua Tuyên Bình thế tử. Hắn và Niệm Niệm đều đây là Tướng công tử.
Hắn bày thiên la địa võng chính là bắt kẻ .
Có lẽ bản khó lòng chạy thoát, nhưng bước đường cùng. Nên lớn mật dùng tên tuổi của Tuyên Bình thế tử để trở về.
Sao?
Hiện tại là c.h.ế.t thật? Hay c.h.ế.t giả?
Những năm gần đây Tuyên Bình Hầu ở mặt Tấn Sóc Đế, thể hiện suy nghĩ phục tùng.
Đương nhiên Tấn Sóc Đế cũng thể mở miệng lời vô tình. Huống chi… cũng lấy mạng sống để chứng minh trong sạch cho Niệm Niệm.
Nó tương đương với việc cột thanh danh của chung một chỗ với Niệm Niệm.
Ánh mắt Tấn Sóc Đế chuyển động.
Hắn : “Người tới, mang Chu Sĩ đây, truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho Hình Bộ và Đại Lý Tự phái vài tới. Cao Phi, ngươi canh cửa Chu phủ, Chu phủ tùy ý .”
Ngay lập tức các quý nữ lộ vẻ mặt hoảng sợ.
Tấn Sóc Đế di chuyển ánh mắt, bình tĩnh lướt qua các nàng: “Mời các tiểu thư ở đây uống một tách .”
Giọng của bệ hạ ôn hòa, nhanh chậm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-hoang-hau-phao-hoi/chuong-96.html.]
Chỉ là đều dám nghĩ rằng bệ hạ thực sự là một ôn hòa.
Uy nghiêm của hoàng đế, đủ để gi3t ch3t bọn họ.
Nghĩ tới đây, bọn họ nhịn mà một nữa về phía Chung Niệm Nguyệt.
Nàng xinh ở nơi đó, bên cạnh Tấn Sóc Đế, cảm thấy sợ hãi một chút nào.
Bọn họ nhớ , hình như mới nãy…hình như Chung Niệm Nguyệt hành lễ ?
Ai mà chứ?
Những năm gần đây Chung Niệm Nguyệt lui tới với Thái Tử nữa, chính là vì đương kim bệ hạ.
Người giống như bệ hạ, ngoại trừ những mà tiên đế nạp cho bệ hạ thì bất kỳ nữ tử nào thể khiến cho Tấn Sóc Đế động tâm nàng tiến cung.
Đến hôm nay xuất hiện Chung Niệm Nguyệt.
Trong nhất thời, nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ liền biến mất.
Chỉ còn sự ghen tuông vô tận.
Không lâu , Chu lão gia mang về, theo ông còn vài của Đại Lý Tự và Hình Bộ.
Mọi thấy tiếng bước chân liền đầu .
Ngay lập tức thấy phụ của Chung Niệm Nguyệt cũng bên trong đám đó.
Nhục nhã.
Đây rõ ràng là bọn họ chọc giận phụ tức giận, vội vàng tới đây bảo vệ nữ nhi.
Lúc hoa viên cũng còn cảnh tượng hỗn loạn như nãy nữa.
Thế tử đặt lên cáng, Tuyên Bình Hầu cẩn thận canh giữ bên cạnh.
Chu phu nhân hạ nhân đỡ dậy, ngay cả cũng dám, chỉ thể cúi thấp đầu n.g.ự.c của ma ma.
Chu tiểu thư và Chu công tử giống như hai vũng bùn lầy, cả đều vô lực dựa ghế, mặt đều là vẻ hoảng sợ, khuôn mặt tái nhợt, lộ vẻ mặt ngây ngốc, hai tròng mắt cũng di chuyển.
Mà Tấn Sóc Đế bình tĩnh ở ghế chủ vị.
Tất cả những cảnh tượng hỗn loạn, tách chén rượu đánh đổ, vệt m.á.u mặt đất đều khí thế của ngăn bên ngoài.
Một chút cũng chạm .
Mà hôm nay một lạ mặt bên cạnh .
Vị chủ nhân ngay ngắn ở bên cạnh bệ hạ, là đầu tiên gần với bệ hạ như .
Tuổi nàng vẫn còn nhỏ, dáng yểu điệu.
Chỉ cần thấy khuôn mặt một thì sẽ cảm thấy khó quên.
Người là…
Chung tiểu thư!
Nhất thời, các quan viên đều mờ mịt về phía Chung đại nhân.
Lúc Chung đại nhân đang nổi nóng, gì còn thời gian mà quan tâm bọn họ.
Chung đại nhân đưa tay lên: “Lăng đại nhân, Mã đại nhân mời.”
Chu phu nhân cũng thấy chút việc đời.
so với thấy vẫn là hơn.
Ít nhất bà sẽ , Lang đại nhân, Mã đại nhân, ngay cả phụ của Chung Niệm Nguyệt đều là những tra án giỏi trong kinh thành.
Làm gì chuyện nào mà qua mắt bọn họ chứ?
Lúc Chung Niệm Nguyệt về phía các quý nữ liên can tới.
Tuy rằng các nàng chút phiền phức, nhưng đúng là các nàng liên quan đến việc .
Chung Niệm Nguyệt nhẹ giọng : “Nếu nữ quan thì , nữ quan thẩm tra các nàng sẽ dễ dàng hơn ? Cũng khiến cho các nàng sợ hãi tới mức như .”
“Niệm Niệm đang bản ?” Đột nhiên Tấn Sóc Đế nghiêng đầu hỏi.
“Sao?”
“Hôm nay Chu gia diễn tuồng như , đều vây quanh Niệm Niệm mà khi dễ, Niệm Niệm thấy sợ ?”
“Ta thì gì để sợ chứ?”
Nàng ngay cả c.h.ế.t cũng sợ.
Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt ngừng .
việc thể so với cái chết.
Chung Niệm Nguyệt nâng mặt lên, nhận lấy ánh mắt của Tấn Sóc Đế, ngừng một chút, mới nhỏ giọng : “Cũng là nhờ bệ hạ .”
“Niệm Niệm, là ‘cũng’?” Trong mắt Tấn Sóc Đế hiện lên ý .
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, từ ‘cũng’ thì chứ.
Nàng quyền thấy thấy kháng nghị của Tấn Sóc Đế, chỉ tiếp: “Nghĩ là bệ hạ để cho dựa , nên ai cũng sợ.”
Quả nhiên Tấn Sóc Đế dính chưởng.
Hắn cũng nhắc câu nãy nữa, chỉ thấp giọng : “Ừ.” Ngừng một chút tiếp: “Nếu Niệm Niệm Đại Tấn nữ quan, tại nàng tự đề bạt một hai ?”
Chung Niệm Nguyệt:?
Vậy cũng ?
Ngài đừng lừa !
“Bên cạnh hoàng hậu nên một vài nữ quan, đây cũng là lẽ đương nhiên.” Tấn Sóc Đế .
Hay thật!
Thì là cài bẫy nàng!
Một lúc , còn thấy Chung Niệm Nguyệt trả lời, Tấn Sóc Đế cũng cảm thấy tức giận, lúc mới nở nụ : “Hôm nay Niệm Niệm cùng ngoài nhắc tới trẫm, cũng đủ để trẫm cảm thấy vui . Trẫm còn nghĩ rằng, Niệm Niệm sẽ cảm thấy hổ khi nhắc tới, hận thể gắng sức mà che dấu.”
Nghe cũng thấy ngài giống như là tình lang lên mặt bàn ?
Chung Niệm Nguyệt mím môi, trong lòng cũng mềm mại vài phần.
Từ xưa tới nay, nàng chỉ ăn mềm ăn cứng.
Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng : “Thân hình bệ hạ uy vũ, khuôn mặt tuấn mỹ, chính là nam tử nhất thiên hạ . Sao cảm thấy hổ khi nhắc tới chứ?”
Nàng nghĩ một chút tiếp: “Huống chi uy danh của bệ hạ vẫn dùng đủ ? Tương lai còn dùng nữa!”
“Được, Niệm Niệm cứ chậm rãi dùng.” Tấn Sóc Đế đáp lời.
Lời vẫn xong.
Hôm nay Niệm Niệm chỉ mới nhắc với ngoài cũng khác xa với lúc .
Từ hôm nay trở , ở trong mắt ngoài, Niệm Niệm đặt bên cạnh , thể rời nữa.
Có một tiếng kêu khàn giọng ở phía bên vang lên.
Chu phu nhân ngã nhào xuống đất, tóc rơi tán loạn: “Ta cố ý, cố ý…”
Chu tiểu thư cũng gào : “Không , … quan hệ gì tới ! Nương, con là nữ nhi của , đẩy con như ?”
Chu công tử hoảng hốt về phía Chu Sĩ: “Phụ , cứu mạng.”
Chu Sĩ cúi đầu xuống, tức giận đ.ấ.m ngực: “Tạo nghiệt! Sao đôi nhi nữ ngu dốt như ?”
Cả nhà Chu gia, xiêm y đều vô cùng hỗn loạn.
Má trái Chu tiểu thư tát sưng to, khóe miệng chút máu, nàng và mẫu cùng tranh chấp, ai cũng chịu tìm chết.
Nàng lớn tiếng : “Không thể trách ! Hôm nay…chắc chắn tính kế . Vì là do chứ? Có lẽ chính là vì g.i.ế.c ca ca! Nhất định là do ở Quỳnh Lâm Yến đùa giỡn Chung Niệm Nguyệt, chọc cho bệ hạ tức giận, nên mới gây họa của Chu gia!”
Bọn quan viên thấy liền choáng váng.
‘Tuổi thọ’ của Chu gia đúng là thắt cổ tự tử . Nếu gánh tội hại c.h.ế.t thế tử, mà vẫn còn kéo bọn họ xuống nữa.
Bí mật của hoàng đế là thứ mà bọn họ thể ?
Chung Niệm Nguyệt: “…”
là ngu tới mức tin .
Những cũng .
Lời , chẳng khác nào quăng hết mặt mũi của ca ca ngươi xuống sông?
Chung Niệm Nguyệt nhịn đầu Tấn Sóc Đế.
Lại thấy nét mặt Tấn Sóc Đế vẫn bình tĩnh như cũ, cũng đang nàng, thong thả nàng, đối với những chuyện ngoài chút hứng thú.
Người thực sự sợ gánh danh sắc mê hoặc ?
Hừ!
Chung Niệm Nguyệt khẽ cắn môi.
Ta n.g.ự.c lớn xinh , vì thể thích chứ?
Mọi đều thích thì Tấn Sóc Đế vẫn thích !
Chung Niệm Nguyệt rũ mắt xuống thoáng qua.
À.
Nói sai .
Ngực vẫn đủ lớn.
Đáng giận!
Phía bên , đột nhiên Chung đại nhân tức giận sùi bọt mép: “Dám đùa giỡn nữ nhi của ? Ta g.i.ế.c ngươi!!!”