16
 
Vài ngày ,  nhận  thư của Kỳ Cẩm Y. 
 
Trong thư    một vị khảo quan  xem trọng văn chương của , thu   học trò, cho phép nghỉ một tháng,  đó sẽ sắp xếp đưa   kinh thành tiếp tục theo học.
 
Ta   thi đỗ tú tài vốn là  gượng, mà vị khảo quan   là Thái phó đương triều. 
 
Nếu  thể  theo Thái phó mở rộng tầm mắt,  ba năm nữa tham gia Hội thí, bài vở tất sẽ thêm linh khí, đỗ Tiến sĩ hẳn   chuyện khó.
 
Chưa  mấy ngày  khi nhận thư, Kỳ Cẩm Y  về đến nhà.
 
Vừa bước  cửa,   cúi  hành lễ: 
 
“Nương tử thật  đại tài.”
 
Ta mỉm , đem những quyển sách   mua cho  xem, chỉ     trong đó mà thôi. 
 
Hắn  nghi ngờ gì, chỉ cảm khái liên tục: 
 
“Hóa  chẳng  chỉ  sách của Khổng Mạnh mới đáng . Nếu  nhờ nương tử nhắc,  còn   tầm mắt   hẹp hòi đến thế.”
 
Ta  khẽ khuyến khích: 
 
“Đã  hẹp hòi, thì sửa  là .”
 
“Lời nương tử chí . Ta định  khi theo học một năm, sẽ  du học khắp nơi. Phu tử cũng  đồng ý, nương tử thấy thế nào?”
 
Dĩ nhiên   tán thành. Hắn vui mừng  mặt,   đỏ mặt  nhỏ: 
 
“Nương tử  thể cùng   kinh  ?”
 
Ta gật đầu đồng ý. 
 
Giờ   là tú tài, những món cổ vật  nhặt  khi  cũng  thể đem  bán, đặt chân ở kinh thành  khó, hơn nữa bọn nhỏ cũng cần một nơi học hành  hơn.
 
Ta đem những món cổ vật , mấy hạt trân châu để mai mang  trấn đổi bạc, còn ngọc cổ và minh châu thì giữ  mang lên kinh cầm cố.
 
Chỉ còn  chiếc hộp   vẫn  từng mở .
 
Ta : “Mở , nếu hợp, thì đem tặng cho phu tử .”
 
Kỳ Cẩm Y vốn   hạng thư sinh cổ hủ tầm thường, hiểu rõ bản  chẳng  gì trong tay, thứ duy nhất  thể dâng lên phu tử e chỉ là vật trong chiếc hộp , bèn gật đầu đồng ý.
 
Ta mở nắp hộp, bên trong là một vật hình dài,  bọc nhiều lớp vải chống ẩm, kỹ pháp  chuyên nghiệp.
 
Không   trải qua bao nhiêu năm, dù  hư hao đôi chỗ nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
 
Từng lớp từng lớp mở , bên trong là một bức họa cuộn .
 
Kỳ Cẩm Y cẩn thận trải ,  mắt chúng  là một bức sơn thủy họa, nét bút phóng khoáng, ý cảnh tự nhiên,   bảo tồn gần như  hảo.
 
“Thầy   thích tranh sơn thủy. Tên khắc  ấn    từng  qua, nhưng phu tử   nhà nghèo, dù   danh họa cũng sẽ  trách, chung quy là một tấm lòng.”
 
“Chính là nên  tấm lòng như thế.”
 
Kỳ Cẩm Y cẩn thận thu dọn  thứ, giấu kỹ  ngăn bí  giường,  ghé  bên , vành tai đỏ bừng, khẽ :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ke-mau-cua-hai-dai-phan-dien/13.html.]
“Nương tử, xuân tiêu ngắn ngủi… chúng   nghỉ thôi.”
 
17
 
Kỳ Cẩm Y ở nhà  một tháng  lên đường.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Năm viên trân châu đổi  một trăm năm mươi lượng bạc,  giữ  năm mươi lượng, gửi  một trăm lượng, còn mang theo cả bức họa  rõ danh gia.
 
Ta còn nhiều việc  xử lý nên ở , đến cuối năm mới cùng bọn nhỏ lên kinh.
 
Năm mươi lượng bạc ,  đều dùng để mua đất, nhờ lão nông tìm  trông nom.
 
Gà trong nhà đều  bán,  dưa muối còn  cũng mang biếu hết.
 
Kỳ Cẩm Y  thư , bức họa  là của một họa sư ít   tới thời tiền triều. 
 
Vị  từng  một bức phong cảnh  nổi danh, nhưng   thất lạc, bức  tìm  chính là bức .
 
Thái phó vốn vô cùng ngưỡng mộ họa sư , chỉ tiếc  từng thấy chân tích, nào ngờ trời  ban cho một bức thật, mà  đúng bức nổi danh nhất.
 
Lão Thái phó cho  giám định, xác nhận là thật, liền tặng cho Kỳ Cẩm Y một tòa viện hai dãy.
 
Kỳ Cẩm Y  dám nhận, lão Thái phó liền sa sầm mặt , bức chân tích  dẫu  đổi mười tòa viện cũng đáng,  mới dám nhận.
 
Lão Thái phó còn hỏi nguồn gốc bức họa, Kỳ Cẩm Y thành thật kể , ông liền  sẽ cho  đến đón mẫu tử  lên kinh.
 
Kỳ Cẩm Y vốn lo  và bọn nhỏ  đường  an ,  thế liền cúi  cảm tạ thật sâu.
 
Không ngờ một bức họa  giải quyết  chỗ ở cho chúng  khi đến kinh thành.
 
Ta    cử  đón chỉ sợ sắp tới .
 
Vài ngày , chúng   xe ngựa lên kinh.
 
Hai đứa trẻ  từng  xa, suốt dọc đường đều thấy mới lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn giữ phép.
 
Gặp món ăn mới  phong tục khác lạ,  đều cho chúng thử hoặc dừng  ngắm, để mở mang kiến thức.
 
Chỉ là khi sắp  kinh,  xảy  một chuyện.
 
Kỳ Trạm gặp  sẽ trở thành kẻ địch cả đời của nó, Chu Tiêu, khi  mới bảy tuổi.
 
Chu Tiêu xuất  thế gia, tài cao tám đấu, từ nhỏ  nghiêm cẩn, vốn xem thường loại “nịnh thần” như Kỳ Trạm, đến lúc hành hình  cũng  mặt.
 
Lúc  gặp Chu Tiêu, đúng dịp một trấn nhỏ đang tổ chức hoạt động mừng năm mới, trong đó  mục đố đèn,  còn chuẩn  riêng câu đố cho trẻ con, phần thưởng là một nghiên mực nhỏ.
 
Ta bàn với  của Thái phó,  họ đồng ý, liền khích lệ Kỳ Trạm tham gia.
 
Nó  giỏi, đoán một nửa mà  sai câu nào. 
 
 đúng lúc đó, Chu Tiêu   từ  cưỡi ngựa ngang qua, cũng dừng  tham dự, lời đáp trôi chảy, chẳng mấy chốc  đuổi kịp Kỳ Trạm.
 
Kỳ Trạm  ,  gật đầu,  hiệu nó đừng hoảng.
 
Nó hít sâu, tiếp tục  đáp án.
 
Hai đứa trẻ, một  một , đều đoán đúng  bộ câu đố, mỗi đứa nhận một nghiên mực.