Chu Tiêu chỉ hừ một tiếng  bỏ .
 
Kỳ Trạm    nghiên mực đầu tiên trong đời,  kịp vui mừng, sắc mặt  sa sầm xuống.
 
Ta nắm tay nó: “Đi thôi.”
 
Lên xe , nó vẫn ủ rũ, tiện tay đặt nghiên mực sang bên, chẳng buồn để ý.
 
Ta nghiêm mặt: “Kỳ Trạm.”
 
Lần đầu  gọi cả họ tên, nó sợ hãi,   sắp dạy dỗ,  kịp     mím môi, nước mắt rưng rưng.
 
Kỳ Phóng  hiểu chuyện gì, chìa tay định lau nước mắt cho ca ca nhưng Kỳ Trạm  mặt ,   để   thấy  .
 
Ta : “Nếu con cứ mãi để tâm ánh mắt  khác thì bao điều  dạy  đây đều uổng phí. Đứa  chỉ hừ một tiếng, con liền chẳng trân trọng công sức của chính . Nếu  châm chọc con  thậm chí động thủ, con  định tuyệt thực cho  xem ?”
 
“Người và  sinh  vốn chẳng bình đẳng. Có kẻ giàu,  kẻ nghèo;   quyền cao,   sống  đáy. Đến kinh thành , ngày chịu uất ức còn nhiều, con định  nào cũng để bụng cả ? Con để bụng nổi ?”
 
“Bây giờ  khinh con, điều con cần  là một ngày nào đó trở thành  mà kẻ khác  dám khinh thường, chứ    oán than, đó mới là điều đáng khinh.”
 
Kỳ Trạm  hổ òa .
 
“Mẫu , Trạm nhi  sai .”
 
Ta ôm lấy nó và Kỳ Phóng, dịu giọng : 
 
“Người coi thường con là bởi họ  đủ tu dưỡng. Con  , những bậc đại nho thực thụ sẽ chẳng bao giờ chê ai vì xuất  hèn mọn? Hơn nữa,   nghĩ con kém, chẳng  nghĩa con thật sự kém. Trạm nhi của mẫu  là  sẽ đỗ tú tài như phụ  con.”
 
Kỳ Trạm lau nước mắt: 
 
“Con   mẫu ,   để  khác ảnh hưởng đến tâm .”
 
Ta gật đầu, khẳng định: 
 
“Con còn nhỏ,  ảnh hưởng là chuyện bình thường nhưng mẫu  tin con sẽ vượt qua. Nhớ kỹ,  chuyện gì cũng   với phụ mẫu, đừng giấu trong lòng.”
 
Kỳ Trạm rúc  lòng , khẽ : 
 
“Cảm ơn mẫu .”
 
Kỳ Phóng  mà hiểu  chừng nửa, nhưng cũng giơ nắm tay lên cam đoan: 
 
“Phóng nhi   cũng đỗ võ cử nhân!”
 
Ta khẽ véo mũi nó, trong lòng  buồn   cảm thấy nặng nề, con đường còn dài, bọn trẻ còn non nớt  dễ  ảnh hưởng.
 
May mà  vẫn ở đây,  thể kịp thời nhận  và dẫn chúng  đúng đường.
 
18
 
Xe ngựa của chúng   đến cổng thành, từ xa   thấy Kỳ Cẩm Y  đó, giơ tay vẫy gọi.
 
Khi xe đến gần,  cũng bước lên xe, hai đứa nhỏ lập tức nhào  lòng phụ .
 
Kỳ Trạm vành mắt đỏ hoe, đầu mũi cũng ửng đỏ, rõ ràng   qua. 
 
Kỳ Cẩm Y liền hỏi: 
 
“Sao ?”
 
Kỳ Trạm đỏ mặt, kể   chuyện một lượt. Kỳ Cẩm Y chăm chú lắng ,   sang  :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ke-mau-cua-hai-dai-phan-dien/14.html.]
 
“Thật  khổ nương tử . Ta  phụ  mà quanh năm xa nhà, ngay cả chấp niệm trong lòng con  cũng chẳng  .”
 
Nói   cúi đầu  con:
 
“Lời mẫu  con   đúng. Kinh thành tụ họp đủ loại quyền quý,  phận chúng  chẳng mấy hiển hách. Khi   bái sư, cũng   ít   lời dèm pha  mặt. Có chuyện  còn  thể biện bạch cho ,  chuyện   thể thì coi như chẳng  thấy mà thôi.”
 
“Nếu việc gì cũng để trong lòng, còn   tâm nghiên cứu đạo thánh hiền? Nay  chẳng bận tâm, họ  mãi thấy chán, tự nhiên cũng bớt . Nếu một ngày   thành tựu, những  đó  đáng gì để so đo .”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Kỳ Trạm  xong, trong mắt lộ vẻ trầm ngâm.
 
Ta ,   nó  thực sự  lọt lời dạy.
 
Ngày hôm , cả nhà  đều  y phục mới may sẵn, đến phủ Thái phó bái kiến.
 
Lão phu nhân tuy  nuông chiều  quen nhưng khuôn mặt hiền hòa, ánh mắt hiền hậu. 
 
Hai đứa nhỏ, một đứa từ nhỏ   giữ , một đứa còn  hiểu chuyện, cũng chẳng tỏ  sợ hãi.
 
Lão phu nhân khen: 
 
“Chuyện xảy   đường,  hầu đều  bẩm qua, bọn trẻ  dạy dỗ  , nàng  đoan chính, Kỳ Cẩm Y thật  phúc.”
 
Ta vội đáp: “Không dám.”
 
“Ngươi là  rộng lượng,  thông tuệ.” 
 
Lão phu nhân   tháo chiếc vòng vàng  cổ tay, đeo  tay :
 
“Đây là món  yêu thích từ khi còn trẻ, nay  già chẳng còn hợp nữa, màu sắc tươi sáng  vẫn nên để cho  trẻ các ngươi.”
 
Ta vội cảm tạ.
 
Lão phu nhân  lấy  hai túi gấm, trao cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một cái.
 
Cả hai  dám nhận, đều  sang  . 
 
Ta khẽ gật đầu, chúng mới ngoan ngoãn nhận lấy, miệng nhỏ nhắn đồng thanh  cảm ơn.
 
Ánh mắt lão phu nhân  chúng  càng thêm hài lòng.
 
Đến tối, khi về đến nhà,  mới  trong mỗi túi gấm đều  mấy con heo vàng nhỏ.
 
Ta  khỏi cảm khái, e rằng đây chính là quý nhân mà  vẫn mong  gặp. 
 
Dù là chiếc vòng vàng tặng ,  mấy con heo vàng trong túi của bọn nhỏ, lão phu nhân đều  tinh tế nghĩ đến  cảnh của chúng .
 
19
 
Kỳ Trạm và Kỳ Phóng đều  Thái phó sắp xếp cho  tộc học trong phủ để học chữ.
 
Mỗi ngày, Kỳ Phóng dậy  sớm cùng  luyện võ,  đó mới đến trường.
 
Đợi thêm vài năm, khi  thể nó cứng cáp hơn,  sẽ mời một sư phụ giỏi, dạy nó cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, đấu vật và thương pháp.
 
Bỗng một hôm, Kỳ Trạm cũng nhập  hàng ngũ luyện võ buổi sớm của chúng ,  đó Kỳ Cẩm Y cũng theo.
 
Dạy một  là dạy, dạy bốn  cũng .