Ta dạy họ cường  kiện thể, họ cũng chăm chú học theo.
 
Trong thời gian đó,  cải trang thành nam nhân, đến tiệm cầm đồ  ghi trong sách để cầm cố cổ ngọc và minh châu.
 
Kỳ Cẩm Y     nhưng tài diễn kém xa , cuối cùng vẫn do  đích  , còn   trong quán  ngoài tiệm chờ.
 
Ta chọn hình thức c.h.ế.t cầm, đổi  trọn bốn ngàn lượng bạc trắng.
 
Trong nhà thoáng cái sung túc hơn  nhiều, ăn uống cũng khá hơn, ba cha con họ rõ ràng tráng kiện thấy rõ.
 
Nghĩ đến tương lai,  nghiến răng mua thêm năm nô bộc.
 
Con cháu nhà Thái phó đều  giáo dưỡng, đối xử với Kỳ Trạm và Kỳ Phóng chẳng  phân biệt. 
 
Khi cùng bọn trẻ chơi đùa, cũng đều kéo hai   nhà  theo.
 
Vòng giao du ở kinh thành vốn nhỏ, nên Kỳ Trạm khó tránh khỏi gặp  Chu Tiêu.
 
Có lẽ vì nể mặt Thái phó, Chu Tiêu đối với hai   cũng chẳng tệ, thậm chí còn xin  vì chuyện vô lễ  đường.
 
Kỳ Trạm  chấp nhặt, về nhà kể   chuyện với .
 
“Mẫu , con    đúng ?”
 
“Con  đúng .” 
 
Ta đáp: “ mẫu  hỏi, nếu   Chu Tiêu  đổi thái độ, con sẽ  thế nào?”
 
“Nhi tử nghĩ,  xem . Nếu đối phương là kẻ âm hiểm, con sẽ mặc kệ, khỏi để  ghi hận mà  khó về .”
 
“Nếu đối phương là  quang minh chính trực, mà lý ở phía con, thì con sẽ lấy lý mà tranh. Còn nếu  cứ dây dưa  buông, con sẽ coi  như tảng đá  khúc gỗ, chẳng đáng bận tâm.”
 
Ta ôm chầm lấy nó, khẽ : 
 
“Nhi tử của  lớn thật .”
 
Lại thêm một năm nữa, Kỳ Cẩm Y  ngoài du học,  đến  cũng gửi thư về nhà.
 
Hắn   qua  nhiều nơi, gặp  nhiều , trải qua  nhiều chuyện,  còn là kẻ thư sinh chỉ dựa  mấy câu chuyện  bịa để hiểu đời. 
 
Hắn   nhận thức riêng, sâu sắc và chín chắn hơn.
 
Trong mỗi bức thư,  đều tỉ mỉ miêu tả phong cảnh đặc sắc nơi  qua,  rằng   từng  ngoài, nên  dùng chữ để khiến  thấy  những gì   thấy.
 
 thật , kiếp   từng thấy nhiều hơn thế.
 
Trong thư,  còn  riêng cho các con vài lời, dạy chúng   lòng rộng mở, song cũng đừng quá cứng nhắc.
 
Còn , nhờ  Thái phó phủ  chỗ dựa vô hình, liền tính mở cửa hàng.
 
Ta thuê một quản sự giàu kinh nghiệm, kịp thời gom đủ hàng  năm lụa gấm tăng giá mạnh. 
 
Nhờ , Cẩm Vân Hiên nhanh chóng  vững nơi kinh thành.
 
Ta vẫn còn đang toan tính mở thêm cửa hàng khác, mua thêm đất, tích lũy đủ vốn liếng cho cả nhà.
 
……
 
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
 
Kỳ Trạm trở về quê thi, nay  là tú tài.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ke-mau-cua-hai-dai-phan-dien/15.html.]
Trước cửa nhà  ở kinh thành  vang lên tiếng trống tiếng chiêng rộn rã.
 
Kỳ Cẩm Y đỗ tiến sĩ.
 
Hạng nhị giáp, truyền lư.
 
Cùng lúc, nhà  cũng  thêm tin mừng,  m.a.n.g t.h.a.i .
 
Đã nhiều năm sống trong thế giới  mà vẫn  từng  thai,  từng nghĩ  phận “ ngoài” khiến   thế giới  bài xích, chẳng thể sinh con.
 
Thì    là  đến, chỉ là đến muộn hơn một chút mà thôi.
 
Kỳ Cẩm Y mừng đến phát cuồng, đứa nhỏ còn  sinh mà  nghĩ sẵn tên: nhi tử gọi Kỳ Hạo, nữ nhi gọi Kỳ Ngọc.
 
Kỳ Trạm đảm nhận việc dạy dỗ học vấn, còn Kỳ Phóng thì  sẽ dạy chúng luyện võ.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Giờ Kỳ Phóng cũng  giỏi, mới chín tuổi mà vóc   vạm vỡ, ngang với trẻ mười một mười hai tuổi nhà khác.
 
Ta và Cẩm Y đang nghĩ nên tìm cho nó sư phụ giỏi  , thì nó   ngoài một chuyến, tự tìm  cho  một vị tướng quân  sư phụ.
 
Hôm đó, nó  ngoài mua vịt  Tô Châu cho , gặp Lý Tướng quân đang mặc thường phục trong quán.
 
Trong quán   gây sự, nó thấy chuyện bất bình liền  tay, đ.á.n.h ngã hai tên cướp,  còn   thị vệ của tướng quân hạ gục.
 
Lý Tướng quân thấy nó tuổi còn nhỏ mà  thủ  tệ, hơn nữa   tấm lòng nghĩa hiệp, liền hỏi:
 
“Tiểu tử, ngươi  sợ bọn cướp ?”
 
Kỳ Phóng nghiêm giọng đáp: 
 
“Con  sợ. Trộm cướp chỉ là hạng tiểu nhân, ai  chí đều khinh bỉ chúng. Con còn  thi võ cử, càng chẳng sợ bọn .”
 
Lời trẻ con nhưng chí khí bừng bừng khiến Lý Tướng quân bật  ha hả.
 
Tối đó, ông cho  đến hỏi, chúng   nguyện giao đứa nhỏ cho ông dạy dỗ  .
 
Tất nhiên là  và Cẩm Y đều đồng ý.
 
Đứa con thứ hai của ,    hề dính dáng gì tới kẻ trộm cướp, tương lai nhất định sẽ là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất.
 
20
 
Hai tiếng  vang lên, song sinh long phượng thuận lợi chào đời.
 
Kỳ Cẩm Y ở ngoài   tin là long phượng thai, vội hỏi bà đỡ liên tiếp mấy :
 
“Thật chứ? Ta   thêm hai đứa con, còn  cả một tiểu nha đầu ?”
 
Đợi  và hai đứa nhỏ  tắm rửa sạch sẽ,  liền ôm con bước  phòng, vẻ mặt rạng rỡ, hân hoan đến  kìm nổi.
 
“Nương tử, nàng còn đau ?”
 
Ta lắc đầu, dùng ngón tay khẽ chạm lên khuôn mặt mềm mại của con.
 
Hai đứa nhỏ nhắm nghiền mắt, ngủ say như thiên sứ.
 
Kỳ Cẩm Y  đứa     đứa , thế nào cũng   đủ.
 
“Nương tử, nàng xem, chúng    thêm hai đứa con, khổ cho nàng .”
 
Bên ngoài truyền  tiếng Kỳ Trạm: “Phụ , mẫu !”