Khi mùi cơm trắng thoang thoảng lan khắp bếp, t.h.u.ố.c cũng sắc xong. 
 
Ta  Kỳ Trạm  tin , nên bảo nó đem t.h.u.ố.c cho phụ  uống.
 
Ta  bên quan sát, thấy nó  , bèn trở  bếp.
 
Kỳ Phóng  còn sợ  như , cứ ríu rít  theo.
 
Ta vớt thịt , cho rau dại Trương bà bà đưa  nồi nước thịt chần sơ  vớt ,  là  hai món ăn.
 
Kỳ Phóng   thèm thuồng.
 
Ta gắp cho nó một miếng thịt, dù đói cồn cào, nó vẫn chậm rãi nhai nuốt,  thể thấy Kỳ Cẩm Y  dạy dỗ chúng  .
 
“Mẫu , ngon lắm.”
 
“Về phòng , mẫu  bưng cơm  ăn cùng.”
 
Kỳ Phóng gật đầu, lon ton chạy về phòng.
 
Ta bưng cơm canh , Kỳ Trạm  cho phụ  uống t.h.u.ố.c xong, đang  ngẩn  bên giường. Thấy  , nó như trút  gánh nặng.
 
Dù vẫn là đứa trẻ nhưng  ngược đãi nhiều năm, nó vẫn lo  sẽ mặc kệ hai   nó.
 
Ta vẫy tay: “Lại đây ăn cơm.”
 
Nó  Kỳ Cẩm Y một cái,   xuống bàn, định   thôi.
 
“Vừa cho phụ  uống t.h.u.ố.c xong, đợi t.h.u.ố.c  tác dụng, con ăn  .”
 
Kỳ Phóng ngoan ngoãn  cạnh, kéo tay áo ca ca: "Ca ca, mẫu  nấu ngon lắm, ăn .”
 
Kỳ Trạm xoa đầu  ,  ,  khẽ gật, nó mới cầm đũa.
 
Hai   ăn uống  chừng mực, lễ phép, nhai kỹ nuốt chậm.
 
Ta âm thầm gật đầu.
 
Khi hai đứa đặt đũa xuống, còn  dọn dẹp,  ngăn :
 
“Khoan ,   chuyện  .”
 
Ánh mắt Kỳ Trạm  , như đang : “Quả nhiên chẳng  ý .”
 
Ta  để tâm,  tiếp:
 
“Giờ các con còn nhỏ, mẫu   mong các con lập tức coi mẫu  là  nhà.  chỉ cần  còn  mẫu  của các con một ngày,  sẽ cố gắng bảo vệ các con, để các con  lo ăn mặc.”
 
“Còn nếu  , khi các con lớn, vẫn    là  nhà,  cũng sẽ   phiền, sẽ  ngay.”
 
Đó là con đường  tự chừa cho .
 
Những ngày qua âm thầm quan sát,  thấy hai đứa nhỏ  hề .
 
Kỳ Trạm thông minh, đa nghi nhưng  từng hại .
 
Kỳ Phóng  càng ngây thơ, đáng yêu.
 
Đến mức cuối cùng trở thành kẻ ai cũng sợ, ai cũng ghét, e rằng là do  cảnh ép buộc.
 
Ta nguyện vì chúng mà  đổi  cảnh, nhưng nếu chúng  ,  cũng sẽ  cưỡng cầu.
 
4
 
Nghe   xong, cơ thể căng cứng của Kỳ Trạm rốt cuộc cũng thả lỏng.
 
Phóng Nhi thì nửa hiểu nửa , nhưng Kỳ Trạm  hiểu rõ ý .
 
Có lẽ là thấy  thực sự khác với  , nên khi   bếp rửa bát, nó cũng  theo  phụ giúp việc nhà.
 
Ta bảo nó trông nồi thuốc, nó liền vui vẻ nhận lời.
 
Việc trong bếp  xong, Phóng Nhi chạy lon ton , :
 
“Mẫu , ca ca, phụ   còn nóng nữa !”
 
Kỳ Trạm   lập tức ngẩng đầu, suýt đ.á.n.h rơi cái bát trong tay.
 
Ta liếc  nó, định bước  ngoài thì Phóng Nhi  vấp  bậc cửa, ngã “bịch” một cái.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta vội bước tới, ôm nó dậy, kiểm tra một lượt, xác nhận  , chỉ trầy da một chút, áo quần vốn  rách rưới giờ  thủng thêm một mảng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ke-mau-cua-hai-dai-phan-dien/3.html.]
Nó rơm rớm nước mắt, tay nắm lấy chỗ áo rách, ngượng ngùng  .
 
Kỳ Trạm cũng  tới,  quan sát sắc mặt   đẩy Phóng Nhi,  nhỏ:
 
“Mau xin  .”
 
Ta ngăn , nghiêm giọng :
 
“Chỉ khi  sai mới cần xin . Các con nhớ kỹ,   sai thì  cần xin  ai cả.”
 
Kỳ Trạm sửng sốt,  vẻ kinh ngạc.
 
Ta xoa đầu gối  trầy của Phóng Nhi, dịu giọng dỗ dành:
 
“Phóng Nhi  đau ? Ở  mặt  nhà thì  cần  cố chịu. Ủy khuất thì tìm mẫu ,   thì cứ . Áo rách thì vá  là , đừng sợ.”
 
Phóng Nhi ôm chặt lấy tay , òa  nức nở.
 
Kỳ Trạm lẩm bẩm:
 
“Thật sự  ?”
 
Ta  lau nước mắt cho Phóng Nhi  gật đầu quả quyết:
 
“Được.”
 
Lần đầu tiên Phóng Nhi   chăm chú như , trong mắt nó dần hiện lên một tia sáng.
 
Nó vốn  sợ  tủi, mà trẻ con thì mau quên,  một lát liền ngượng ngùng  .
 
Ta xoa đầu nó, khẽ hỏi:
 
“Phóng Nhi  xong  chứ?”
 
Phóng Nhi  hổ, dụi đầu trốn  cổ .
 
Ta mỉm , vẫn ôm lấy nó:
 
“Vậy chúng   xem phụ   tỉnh  nhé?”
 
...
 
Kỳ Trạm chạy  ,  ôm Phóng Nhi theo . 
 
Khi tới nơi, thấy Kỳ Trạm mặt mày hớn hở  bên giường, chắc chắn là  tin .
 
Ta thử sờ trán Kỳ Cẩm Y, quả nhiên hạ sốt  nhiều, giờ chỉ còn mê man.
 
Ta thở phào, xem   c.h.ế.t  nữa .
 
Phóng Nhi ôm cổ , hỏi:
 
“Sao phụ  vẫn  tỉnh ạ?”
 
Nghe , Kỳ Trạm cũng lo lắng  .
 
“Chỉ là đang ngủ thôi, lát nữa sẽ tỉnh. Nếu tới tối mà  dậy,  sẽ gọi dậy ăn chút gì, kẻo mất sức.”
 
Ngoài sân bỗng vang lên giọng to của Ngô thúc:
 
“Tức phụ nhà Cẩm Y  nhà ?”
 
Ta ghé mắt  qua khe cửa sổ, thấy Ngô thúc đang vác cả nửa con lợn rừng to nặng hơn trăm cân   sân.
 
Thì  ông  mang thịt đến cho .
 
Ta cất tiếng:
 
“Ngô thúc, chờ một lát,   ngay đây.”
 
Nói xong,  vỗ đầu Kỳ Trạm,  thần bí:
 
“Trạm Nhi,  đây,  cho con xem cái .”
 
Kỳ Trạm tuy vẫn còn cảnh giác, nhưng dù  cũng là trẻ con,    như  liền động lòng,  theo .
 
Nhìn thấy Ngô thúc đang vác nửa con lợn rừng, nó sững sờ   nên lời.
 
Ta đẩy nhẹ nó:
 
“Đi xem , tối nay chúng  ăn nó.”