Phóng Nhi reo lên:
 
“Mẫu , con cũng  xem!”
 
Tất nhiên  cũng theo .
 
Ngô thúc  sảng khoái:
 
“Mẫu  các ngươi  gạt , nửa con lợn  là của các ngươi đấy.”
 
Kỳ Trạm tròn mắt,  tin nổi.
 
“Là mẫu  các ngươi cứu , nếu   chẳng còn mạng . Nói   hổ, con lợn  coi như mẫu  các ngươi săn ,  mà còn chia cho  nửa.”
 
Kỳ Trạm càng thêm sửng sốt.
 
Ta : “Chỉ là may mắn thôi, con lợn vốn   thúc đ.á.n.h trọng thương,  chỉ nhặt  lợi. Có điều  nhờ thúc giúp một chuyện.”
 
“Giúp gì cứ ,  cần khách khí.”
 
“Ta  giữ  một ít thịt, còn  nhờ thúc đem bán giúp. Thúc cũng  đấy, Cẩm Y còn đang uống thuốc,   khỏe  còn   học, Trạm Nhi cũng đến tuổi nhập học ,  cần tiền.”
 
Ta    một phần khác, theo ký ức của  xác , dân quê hiếm khi ăn  thịt, thỉnh thoảng  vài con thỏ còn tạm nhưng nửa con lợn rừng to thế  nếu để trong nhà, e rằng sẽ rước trộm.
 
Ngô thúc là  thật thà,    mà xúc động:
 
“Không dễ dàng gì. Thôi , ngươi giữ  ít thịt cho bọn nhỏ bồi bổ, phần còn  để  đem bán giúp.”
 
Ta đặt Phóng Nhi xuống đất, lấy d.a.o bếp cắt chừng mười cân thịt ba chỉ.
 
Ngô thúc khen   chọn hàng,  vác phần còn  .
 
Kỳ Trạm do dự hỏi :
 
“Con… thật sự  thể  học ?”
 
“Phải học chứ, Phóng Nhi cũng .”
 
Ta   chắc chắn.
 
Trên gương mặt điềm tĩnh của Kỳ Trạm thoáng hiện một nét vui.
 
Cả hai đứa đều  Kỳ Cẩm Y dạy vỡ lòng. Phóng Nhi còn nhỏ, mới tập  chữ; Kỳ Trạm  học đến kinh sử.
 
Ta  chúng  sách, hiểu lý, phân biệt  trái, để   đừng trở thành những kẻ tội     oán hận và cũng đừng  kết cục bi t.h.ả.m như trong sách.
 
5
 
Trước bữa tối, Kỳ Cẩm Y tỉnh .
 
Hai đứa nhỏ mừng đến phát , quây lấy phụ  chúng  đủ chuyện.
 
Ta kéo ghế  bên, lắng , thỉnh thoảng cũng xen vài câu.
 
Qua mấy lời hỏi đáp,  đoán  rằng  khi Kỳ Cẩm Y đổ bệnh, nguyên chủ vẫn còn  cách giả vờ  kế mẫu hiền lành,  từng tỏ  quá tàn nhẫn với con cái. 
 
Vì , trong mắt Kỳ Cẩm Y, ấn tượng về “” vẫn còn khá .
 
Ta   tình cảm gì với Kỳ Cẩm Y nhưng thấy  tỉnh , trong lòng vẫn  chút vui mừng.
 
Ở xã hội cổ đại , trong nhà  một nam nhân thì nhiều chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
 
Nói dăm ba câu,  liền  bếp xem bữa tối.
 
Trước   lính đặc chủng,   lưu luyến gì, chỉ là nhớ nhất những món ăn ngon. Giờ   cơ hội ăn uống tử tế, tất nhiên  nấu cho  hồn.
 
Bánh ngô trộn bột mì  chín vàng ươm, thơm phức, nồi thịt kho từ buổi chiều cũng  mềm nhừ, đậm đà. 
 
Ta còn đem rau bồ công  hái buổi sáng trộn nguội thêm .
 
Một bữa cơm ngon lành bày   mắt.
 
Kỳ Cẩm Y bệnh  đỡ, tuy  còn yếu nhưng   thể xuống giường. Hắn  bước  ngoài,  ngửi thấy mùi thơm liền khựng .
 
Ta :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ke-mau-cua-hai-dai-phan-dien/4.html.]
“Chàng vẫn còn bệnh, đừng ăn nhiều thịt quá.”
 
Phóng Nhi chạy đến ôm lấy chân , ngẩng đầu hỏi:
 
“Mẫu , con  thể ăn nhiều ?”
 
Ta xoa đầu nó:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Con cũng  nên ăn nhiều, sợ khó tiêu.   thể ăn nhiều hơn phụ  một chút.”
 
Phóng Nhi lập tức  rạng rỡ,   giúp ca ca nâng phụ   xuống,  mới ngoan ngoãn  kế  Kỳ Trạm.
 
Kỳ Cẩm Y hỏi:
 
“Đây là thịt lợn rừng mà Ngô thúc mang đến ?”
 
Hẳn là hai đứa nhỏ  kể với  lúc  bận trong bếp.
 
Ta khẽ gật đầu, kể  sơ qua chuyện khi .
 
Kỳ Cẩm Y liên tục cảm thán:
 
“Thật là mạo hiểm, đều do  vô dụng, liên lụy nàng.”
 
Kỳ Trạm và Phóng Nhi  , trong mắt mang theo chút kính phục.
 
Xem  những nỗ lực của  mấy hôm nay  uổng.
 
“Không tính là liên lụy gì .” 
 
Ta : “Ta tin nếu là  và bọn nhỏ ngã bệnh,  cũng sẽ   ngơ. Ăn cơm .”
 
Hai đứa nhỏ chờ  lâu,   ăn thịt  quên cả phép tắc,  ăn  phồng má, trông đáng yêu vô cùng.
 
Kỳ Cẩm Y thì vẫn giữ  sự tiết chế, ăn chậm rãi mà chừng mực.
 
Bữa cơm , ai nấy đều ăn thật ngon lành, mãn nguyện vô cùng.
 
Cơm nước xong,  bảo Kỳ Cẩm Y nghỉ ngơi. Ta cùng hai đứa nhỏ  bên giường  chơi đùa. 
 
Không  từ lúc nào, Phóng Nhi  ngủ gục trong tay , còn Kỳ Trạm cũng ngáp liên hồi, mắt díp .
 
Dưới ánh đèn dầu vàng nhạt, gương mặt gầy nhưng tuấn tú của Kỳ Cẩm Y trở nên dịu dàng, ấm áp.
 
Nhìn cảnh   thầm thấy may mắn, khởi đầu tuy t.h.ả.m thật nhưng đến hiện tại,  lẽ vẫn còn coi là .
 
Ta bế hai đứa nhỏ về phòng,   , thấy Kỳ Cẩm Y  mở mắt.
 
Ta  ,  do dự nhưng cuối cùng vẫn cởi áo khoác,  xuống mép ngoài giường.
 
Kỳ Cẩm Y nắm lấy tay , khẽ , mang theo chút áy náy:
 
“Cực khổ cho nàng .”
 
Ta đáp nhẹ:
 
“Vậy thì mau khỏe  .”
 
6
 
Sáng sớm hôm ,  nhiệt của Kỳ Cẩm Y  bắt đầu tăng.
 
Ta sắc t.h.u.ố.c cho  uống xong mới  rửa mặt.
 
Kỳ Trạm  dậy từ sớm, đang  sách trong sảnh, tiện thể trông chừng Kỳ Phóng luyện chữ.
 
“Ôi chao, hiền tế tỉnh  ?”
 
Từ ngoài viện truyền đến một giọng  chói tai.
 
Ta khẽ nhíu mày. Theo ký ức của nguyên chủ,  đến là Lưu thị, mẫu  ruột của nguyên phối Kỳ Cẩm Y.
 
Bà  chẳng mấy khi thương nữ nhi, với hai đứa cháu ngoại cũng    gì, chỉ giỏi đến ăn vạ, vòi vĩnh.
 
Lần  e là  tin nhà   chia nửa con heo rừng, nên mò tới kiếm chút lợi lộc.