Ta với bà  chẳng  quan hệ gì, cũng chẳng định chiều chuộng, nhưng vẫn  xem thái độ của Kỳ Cẩm Y và hai đứa nhỏ  .
 
Ta  đầu  Kỳ Trạm phẫn nộ, còn Kỳ Phóng sợ hãi, nép sát bên ca ca.
 
Ta bước đến  xổm xuống, dịu giọng hỏi:
 
“Không thích bà  ? Bà  từng đối xử tệ với các con ?”
 
Hai đứa cùng lúc gật đầu.
 
Ta khẽ gật: "Không ,   ở đây . Bà  sẽ  dám bắt nạt các con . Đồ trong nhà  là của nhà , bà  lấy  . Giờ hai con cứ  trong, đừng  ngoài nhé.”
 
Niềm vui lóe lên trong mắt Kỳ Trạm, nó gật mạnh đầu, kéo Kỳ Phóng  phòng.
 
Ta   sân, Lưu thị đang  ở góc tường, chỗ  phơi thịt heo khô và thịt thỏ, lén nhét đồ  tay áo.
 
Ta bước đến  lưng bà , lạnh giọng nhắc:
 
“Không hỏi mà tự lấy, gọi là trộm.”
 
Bà  giật , suýt ngã, một miếng thịt thỏ rơi từ tay áo xuống đất.
 
Ta nhặt lên, phủi bụi, đặt  chỗ cũ.
 
Bà  ngượng ngập chốc lát,  như chợt nhớ  điều gì,  dựng thẳng lưng, giọng đầy lý lẽ:
 
“Nghe  nhà ngươi  nửa con heo rừng, chia cho  một nửa.”
 
Ta chìa tay : "Tiền ?”
 
Lưu thị trợn mắt quát: “Ngươi dám đòi tiền với  ? Biết  là ai ?”
 
Thế là thành cuộc thi xem ai to tiếng hơn .
 
Ta nâng giọng, cố tình để hàng xóm quanh đó  rõ:
 
“Không . Chỉ  bà  lấy đồ nhà  mà chẳng trả đồng nào.”
 
Lưu thị giơ tay chỉ  mặt ,  liền vỗ mạnh tay bà  xuống:
 
“Bà lớn tuổi mà còn chỉ  khác thế , thật vô lễ.”
 
Từ trong cửa sổ vang lên tiếng  khẽ.
 
Ta  lũ nhỏ đang trộm , đây là bài học   dạy chúng: gặp kẻ đến gây chuyện,   cách xử lý  cho   yếu thế,   để  khác nắm thóp.
 
Lưu thị tức đến run bần bật nhưng   chiếm  lý, chỉ  phòng ngủ của  và Kỳ Cẩm Y mà gào:
 
“Trong đó là hiền tế  đấy!”
 
Ta khó xử đáp: “    nữ nhi bà.”
 
“Ngươi cũng xứng  nữ nhi  chắc? Hôm nay nửa con heo , ngươi cho cũng  cho,  cho cũng  cho, bằng    !”
 
“Đã  xứng, thế bà còn ở   gì?”
 
Lưu thị hừ lạnh, định  xuống chiếc ghế thấp  dùng giặt đồ.
 
Ta đá mạnh cái ghế , mặt lạnh :
 
“Sân nhà ,  đến lượt kẻ già mồm như bà  ở là ở.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ke-mau-cua-hai-dai-phan-dien/5.html.]
Ta từng phục vụ trong quân ngũ năm năm, vốn tính lạnh lùng, nay trầm mặt xuống, khí thế  chẳng ai chịu nổi.
 
Lưu thị run lên, thấy  thật sự  định nhường, liền thụp xuống, lách  cửa  bệt xuống đất mà gào:
 
“Nữ nhi c.h.ế.t , hiền tế cũng sắp c.h.ế.t, bà già  sống  nổi! Nhà  nhiều thịt thế mà  chia cho chúng , định để chúng  c.h.ế.t đói !”
 
Hàng xóm vốn  tò mò,  tiếng hét liền kéo tới xem.
 
Ta khó hiểu hỏi:
 
“Hiền tế sắp c.h.ế.t , mà bà còn rảnh để nghĩ đến chia thịt ?”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Lưu thị  chặn họng, bèn giở trò vô lý:
 
“Dù  hôm nay ngươi  cho  một nửa! Hiền tế giúp đỡ nhạc mẫu là chuyện hiển nhiên,  thì  kiện ngươi lên nha môn!”
 
Hóa  bà  dựa  tuổi tác, nghĩ   dám đ.á.n.h mắng, nên càng trơ trẽn.
 
“Vậy bà cứ  kiện . Ta cũng  xem quan phủ phán thế nào. Nghe  bà bất kính với phụ mẫu,  thương con, chỉ lo cho . Hiền tế ốm  liệt giường, bà chẳng đoái hoài,  nhà   thịt thì đến xin, còn định trộm thịt thỏ  cực khổ mới săn .”
 
“Ta  còn  thể kiện ngược bà tội trộm cắp! Huống hồ,   trong  là hiền tế của bà,    nữ nhi bà, bà định kiện  ? Đợi  phản tố  xem ai thắng!”
 
Ở vùng , chuyện “kiện cáo” là chuyện lớn như trời.
 
Lưu thị     kiện ngược, liền sững sờ.
 
Xưa nay bà  dựa  miệng lưỡi, hung hăng mà thắng khắp mười dặm tám làng, ai ai cũng e dè.
 
  và bà  chẳng dính dáng gì, dư luận chẳng ràng buộc  , luật pháp cũng chẳng quy định hiền tế  nuôi nhà thê tử cũ.
 
Lưu thị  dồn đến  chẳng  lời, mím môi run rẩy,  bất thình lình lao lên định đ.á.n.h .
 
Ta nhanh nhẹn tránh , né  nam nhân khỏe nhất đang  xem.
 
“Muốn thịt heo cũng , mang tiền đến mua. Phu quân  bệnh nặng, cần tiền chữa trị.
Bà   giúp bà là chuyện nên ,  bà giúp  cũng là chuyện nên ,  bà  bỏ ít tiền mua t.h.u.ố.c cho  ?”
 
Hàng xóm đều  rõ nhân phẩm của Lưu thị, xem xong kịch cũng chẳng nỡ để   thiệt.
 
Huống hồ, bà  là  làng khác, trong khi nhiều đứa nhỏ ở đây còn  Kỳ Cẩm Y chỉ dạy học hành.
 
Vài phụ nhân nóng tính lập tức kéo Lưu thị .
 
Lưu thị gào to: “Kỳ Trạm, Kỳ Phóng! Ngoại tổ mẫu các con  bắt nạt , mau  giúp !”
 
Hai đứa nhỏ bước , cùng lúc , Kỳ Cẩm Y cũng  .
 
Hắn khoác tấm chăn mỏng, mặt tái nhợt, bước  loạng choạng.
 
Nếu    kỹ, còn tưởng  yếu thật.
 
Người xưa đúng là khôn khéo, diễn xuất của Kỳ Cẩm Y quả thực tự nhiên đến mức  hảo.
 
Hai đứa nhỏ   dạy sẵn, chạy đến ôm chặt hai chân ,  òa.
 
Kỳ Trạm : “Mẫu , phụ   trong nhà hết tiền ,  cho con  học nữa, bảo con theo ngoại tổ mẫu về.”
 
Kỳ Phóng cũng nức nở: “Phụ    bớt ăn uống,   con ăn ít ... Mẫu , con đói, thịt hôm qua còn  ạ?”
 
Ta khổ sở  Kỳ Cẩm Y:
 
“Chàng  đây  gì? Đại phu chẳng bảo chúng   đủ tiền mua thuốc,  tự điều dưỡng ?”