Xuyên Thành Mẹ Ruột " Cực Phẩm" - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-11-03 10:06:54
Lượt xem: 144
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sinh hoạt dần dần bước lên quỹ đạo, thứ hai đến thứ sáu Hà Hiểu Vân học, cuối tuần ở nhà với con trai, nấu đồ ăn ngon cho gia đình, đến chợ mua đồ ăn đủ ăn cho cả tuần, thỉnh thoảng trong lớp câu lạc bộ văn học sẽ vài hoạt động.
Một buổi cuối tuần của tháng tư trong lớp tổ chức dạo chơi ngoại ô.
Bởi vì là chuyến du ngoạn đầu tiên từ khi khai giảng đến nay nên Hà Hiểu Vân tiện từ chối, thế là gửi Ngụy Viễn Hàng ở nhà Hứa Lan Hương, hứa hẹn lúc về sẽ mua cho thằng bé một con diều.
Lớp học gần hai mươi hầu như đều đến đông đủ, kết bạn công viên Nhân Dân*.
Đang cuối xuân, trong công viên ít dạo ngắm hoa, bọn họ đều là trẻ tuổi, thanh xuân hoạt bát nên hấp dẫn ít ánh mắt.
Liễu Dương Dương xách cái túi, kéo tay Hà Hiểu Vân nhảy chân sáo, thỉnh thoảng lấy đồ ăn chia sẻ với cô, hiển nhiên là một đứa nhỏ ngoài chơi với phụ .
"Chị , Lý Linh Linh yêu đó." Cô bỗng nhiên gần nhỏ giọng , mắt thì sang hướng khác.
Hà Hiểu Vân thuận tầm mắt của cô sang, thấy Lý Linh Linh và một nam sinh song song, khá gần.
Hà Hiểu Vân trọ trong trường nên tiếp xúc với bạn học coi là nhiều, vì thế nhiều tin tức cũng linh thông.
Trong ấn tượng của cô thì Lý Linh Linh luôn cùng với Ngô Tĩnh, nhưng từ khi nào mà hai tách riêng.
Cô tìm Ngô Tĩnh trong đám , thấy cạnh cô một nam sinh, nam sinh đó vẻ ân cần, luôn nghiêng đầu chuyện với cô , nhưng thái độ Ngô Tĩnh vẻ lạnh nhạt, nhiệt tình lắm.
Hà Hiểu Vân giật phát hiện , các bạn trong lớp bắt đầu yêu đương.
Liễu Dương Dương nhiều chuyện : "Lớp trưởng lớp chúng theo đuổi Ngô Tĩnh một thời gian dài , đó Ngô Tĩnh công khai ý định tìm yêu mà cũng từ bỏ hi vọng."
"Em thật nhiều." Hà Hiểu Vân .
"Tất nhiên ." Liễu Dương Dương đắc ý, "Do chị để ý tới chuyện bên ngoài, một lòng sách thánh hiền, phương diện em chắc chắn bằng chị nhưng mà chuyện khác thì chắc ."
Hà Hiểu Vân thầm trộm, Liễu Dương Dương nếu như sinh ở thời đại thì một blogger chắc chắn cần lo cơm ăn.
- --
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, những năm qua Ngụy Kiến Vĩ đều ở tháng tư âm lịch xin nghỉ phép thăm , nhưng năm nay Hà Hiểu Vân và Ngụy Viễn Hàng đều học nên đành đẩy thời gian về nhà tới nghỉ hè.
Anh ở bàn thư, với trong nhà chuyện , Hà Hiểu Vân bưng đĩa từ trong phòng bếp , đút một cái sủi cảo hoa hòe miệng .
Trước mắt là mùa hoa hòe*, hai bên đường khu gia quyến trồng ít cây hòe**, cô và Hứa Lan Hương một hái một rổ lớn về, thời gian , sủi cảo hoa hòe, bánh bao hoa hòe, bánh hoa hòe***, cơm hoa hòe**** đều an bài.
"Viết xong ?" Cô hỏi Ngụy Kiến Vĩ, bản cũng ăn một miếng sủi cảo, khi ném thử thấy nhạt, thế là bếp rót đĩa giấm.
Ngụy Kiến Vĩ gật gật đầu, "Sắp ."
Hà Hiểu Vân ghé thư , xem : "Đợi lát nữa thể để Tiểu Bàn Tử một chút, học hơn nửa năm cũng học mấy chữ, để nó thư cho ông nội bà nội xem."
mà với độ lớn của chữ thằng bé chỉ sợ là chuẩn nhiều thêm chút giấy mới .
Ngoài thư Ngụy Kiến Vĩ thì Hà Hiểu Vân cũng thư cho em trai , học hết nửa năm thì Hà Hiểu Quân sẽ tham gia thi đại học, cô ở nhà nên chỉ thể thư thường xuyên đốc thúc, tài liệu ôn tập năm ngoài dùng qua cũng đều gửi sớm về cho nó dùng.
Nghĩ tới tuổi của em cô mà thể sẽ học đại học trễ hơn cô một năm, Hà Hiểu Vân còn loại cảm khái trẻ tuổi thật là .
Đặc biệt ngày đó khi Liễu Dương Dương nhắc nhở, cô trong sân trường thì phát hiện học sinh tới lui quả thật ít cặp đôi, loại khí nam nữ trẻ tuổi yêu đương, quanh bong bóng màu hồng bay lên cho tâm tình của một phụ nữ kết hôn như cô thật vi diệu.
Mà bởi vì tỉ lệ nam nữ thiếu cân đối nên cơ bản nữ sinh nào cũng theo đuổi.
Trong lòng cô khỏi thắc mắc, nam sinh nào lởn vởn mặt , chẳng lẽ chuyện cô kết hôn ai cũng hết ?
Nếu như Liễu Dương Dương suy nghĩ của cô chắc chắn sẽ hét to, chị gì về sự nổi tiếng của hết!
Toàn bộ khoa trung văn, ai hoa khôi khoa bọn họ, chỉ xinh , thành tích thi đại học thứ ba thủ đô, mỹ mạo và tài hoa đều hội tủ đủ, ngay cả khoa khác cũng thường xuyên danh tới , nếu kết hôn sinh con thì lấy điều kiện của cô chỉ sợ theo đuổi sớm xếp hàng dài từ cổng tới lớp học.
Đương nhiên chồng của cô, sĩ quan luôn mặc quân trang, dáng đĩnh đạc, trai ngời ngời cũng .
Liễu Dương Dương chỉ một thấy nữ sinh đàm luận bề ngoài, khí chất, nam sinh thì bàn về quân hàm của .
Có một chồng xuất sắc như thế thì cho dù ái mộ cô cũng cân nhắc một chút cân lượng của , xem đủ tư cách phân cao thấp với chồng cô .
"Phát ngốc gì ?" Ngụy Kiến Vĩ chọc gương mặt cô.
Hà Hiểu Vân bắt tay , bộ cắn, Ngụy Kiến Vĩ những sợ mà còn biểu lộ đợi cô cắn.
Thế là cô ghét bỏ hất : "Thịt già ba mươi năm, cắn đau răng."
Ngụy Kiến Vĩ , xoa đầu ngón tay của cô, đồng ý : "Là non bằng em, cắn nhẹ là dấu."
Luôn cảm giác trong lời hàm ý, Hà Hiểu Vân quệt miệng đẩy tay , đến bên cửa sổ, gọi Ngụy Viễn Hàng đang chơi lầu về ăn cơm.
- --
Cả thành phố mùa hoa hòe, đằng căn tin trường học, mấy cây hoa hòe cao lớn sum xuê cũng đều nở hoa, từng chuỗi hoa màu trắng rủ xuống từ cành, gió nhẹ đưa tới hương thơm thanh ngọt, cánh hoa rơi xuống như mưa rơi.
Có khi ăn cơm trưa xong Hà Hiểu Vân sẽ tản bộ tiêu thực tán cây, tắm cơn mưa hoa, cảm thấy vô cùng văn nghệ.
Hôm nay Liễu Dương Dương việc nên một cô tản bộ, khi qua cửa căn tin thì phát hiện cây hoa hòe , trong đó một bộ dạng quen quen, chính là Ngô Tĩnh lớp bọn cô, đối diện một đàn ông xa lạ, hai đang gì mà bầu khí khá giằng co.
Hà Hiểu Vân nhiều chuyện, đang chuẩn thì đàn ông bỗng nhiên , Ngô Tĩnh chằm chằm bóng lưng đó, đến khi thấy nữa mới từ từ xổm xuống, chôn mặt đầu gối.
Hà Hiểu Vân do dự giữa việc tới hỏi cô cần giúp đỡ gì với việc lặng lẽ tránh , còn đợi cô quyết định xong thì Ngô Tĩnh bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt đụng mắt cô.
Khoảng cách xa, Hà Hiểu Vân cô .
Bây giờ gì liền thì khó tránh khỏi , thế là cô dứt khoát qua, hỏi: "Em vẫn chứ?"
Ngô Tĩnh lắc lắc đầu, mí mắt đỏ, cũng .
Cô xổm ở đó, giống như ý định dậy, Hà Hiểu Vân cũng xuống theo, nhặt mấy bông hoa hòe mặt đất lên, tung tung trong lòng bàn tay chơi, nhắc tới chuyện mới nãy thấy, chỉ : "Nếu như căn tin lấy hoa hòe bánh thì chắc chắn sẽ bán chạy."
Ngô Tĩnh ngửa đầu lên tán cây rậm rạp, một lúc mới dùng giọng khàn khàn : "Chỗ em ở , nhà xa cũng một cây hòe."
Nghe cách , là nơi từng ở, cũng là nhà cô, Hà Hiểu Vân nghĩ, chẳng lẽ là chuyện lúc xuống nông thôn?
Đang định hỏi thì Ngô Tĩnh tiếp: "Là nhà chồng em, mới nãy là chồng em."
Giọng của cô bình thản, Hà Hiểu Vân ngạc nhiên há hốc miệng.
Bây giờ cô xem như lý giải tâm tình của Liễu Dương Dương khi cô kết hôn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-ruot-cuc-pham/chuong-66.html.]
Nói khoa trương thì Ngô Tĩnh chính là loại hình nữ thần văn nghệ, điềm tĩnh, thanh lãnh, lộ xa cách.
Mà đàn ông mới nãy Hà Hiểu Vân mặc dù chỉ bóng lưng cũng thể cảm giác là thô kệch.
Hai tương phản ai xứng với ai nhưng chính là hòa hợp, đến với ?
Nói xong câu đó Ngô Tĩnh dừng hồi lâu, Hà Hiểu Vân cho là cô sẽ tiếp thì cô hít sâu một thở , từ từ tiếp.
Ba năm Ngô Tĩnh nghiệp cấp ba, cùng với mấy thanh niên tri thức xuống nông thôn.
Nơi đó non xanh nước biếc, phong cảnh đẽ, là một nơi , tâm tình của cô vỗ về, cũng chờ mong tương lai.
sự chờ mong đó chỉ kéo dài hai ngày, đêm ngày thứ ba, khi cô kết thúc lao động trở về nhà ở nhờ nghỉ ngơi thì con thành thật của nhà đó chợt xông phòng cô.
Cô giãy dụa, kêu cứu, nhưng đôi vợ chồng già chất phác hiền lành đó từng xuất hiện, hàng xóm chỉ cách một bức tường cũng tới.
Cô dùng hết sức lực tránh thoát, tóc tai bù xù chạy ngoài, tất cả nhà ở trong thôn đóng chặt, đằng những ô cửa đen ngòm giống như những đôi mắt đang chằm chằm cô.
Người phía đuổi theo bỏ, cô chỗ để , cầu cứu vô vọng, đó mà bắt ...!
Cô chạy về phía cái giếng suy nhất trong làng...!
"Sau đó thì ?" Trái tim Hà Hiểu Vân căng chặt, nín thở hỏi.
Ngô Tĩnh dừng , khẽ: "Có đang múc nước ở giếng, kéo em ."
Hai mặc dù là bạn học nhưng bình thường tính là thiết, những chuyện đó lẽ là kìm nén trong lòng quá lâu, ai để thổ lộ, lúc hôm nay gặp tình cảnh cho nên cô mới thể kể cho Hà Hiểu Vân .
Người đó cứu cô.
Sau đó Ngô Tĩnh mới , ngôi làng như mĩ lệ ở một đám dân lạc hậu, man rợ.
Những kẻ đó tách lẻ thanh niên tri thức đến làng , phân ở nhà các nhà, cơ bản chính là ngầm thừa nhận những kẻ đó xuống tay với những con cừu non ngây thơ vô tri, chỉ vì thể lưu những phụ nữ sinh con dưỡng cái.
Mà thanh niên trí thức xuống nông thôn, nếu quan hệ thì căn bản cách nào về thành phố, tự chạy hoặc bỏ trốn nếu bắt về sẽ đối mặt với phê phán tàn khốc và lao động cải tạo, nhiều năm như gần như ai thể thành công thoát khỏi vùng núi lớn .
Ngô Tĩnh thư ngoài nhưng tất cả thư đều hồi âm, cuối cùng cô ý thức tình cảnh của , đồng ý kết hôn với đàn ông cứu cô.
Mặc dù nhưng cô lúc nào nghĩ tới việc rời , cho nên thể con, thể lưu vướng bận, vướng víu.
May mắn duy nhất là hề bức ép cô, khi khôi phục thi đại học đối phương đưa cô rời ngôi làng đó.
Lúc chạy , cô thấy một thanh niên trí thức tới cùng lúc với cô, bụng lớn, tay còn đang dắt một đứa bé.
Đầu cô cùng dám .
"Anh tới tìm em, em với vĩnh viễn cũng sẽ về, hỏi bọn em là cứ như tách , em , đúng ..." Bờ môi Ngô Tĩnh run run, định nở một nụ .
"Em lợi dụng , vứt bỏ , em xa."
Mặc dù đào thoát khỏi nơi đó, nhưng cô cảm giác như nước bùn ở đó nhiễm bẩn.
Trong lòng Hà Hiểu Vân nặng nề, nên cái gì.
"...!Không của em."
Ngô Tĩnh còn khó coi hơn .
Hà Hiểu Vân an ủi vô dụng, nhưng cô lý giải cách của Ngô Tĩnh, nếu như là cô thì cũng sẽ lựa chọn trở nơi ác mộng đó nữa.
Mà bởi vì nguyên nhân chính sách nên dân nông thôn ở thời đại cho phép di chuyển tùy tiện, cách khác Ngô Tĩnh trở về, đàn ông thể thành phố định cư, cho nên hai coi như tách thì cũng cách nào tiếp tục ở cùng .
Cho dù Hà Hiểu Vân rõ ràng, chính sách nhanh sẽ đổi, cơ hội chuyển biến sẽ lập tức tới ngày nhưng thể cho cô .
Cô đành khuyên nhủ: "Chuyện thì hãy để nó quá khư, đó về phía .
Tương lai chắn chắn sẽ càng ngày càng , giống như một năm em thể nghĩ tới chúng sẽ lên đại học chuyện phiếm tán cậy hòe ?"
Ngô Tĩnh cô sai, so với những khác cô may mắn, chí ít gặp một .
Cô giương mắt về phía rời , thấp giọng : "Cảm ơn chị bằng lòng em những thứ ."
"Cái gì ," Hà Hiểu Vân , khuôn mặt tái nhợt của cô, nhịn , "Bây, giờ việc chúng là để cho tương lai lưu tiếc nuối."
Ngô Tĩnh ngây ngốc thất thần.
Về đến nhà cảm xúc Hà Hiểu Vân cao lắm, Ngô Tĩnh của đó cho cô nhớ tới địa phương mà đời, mặc dù cuối cùng cô cũng thoát nhưng vết sẹo đó vĩnh viễn hằn ở đáy lòng.
Ngụy Kiến Vĩ trong phòng bếp cắt rau, Hà Hiểu Vân qua, ôm lấy eo , vùi mặt tấm lưng dày rộng của .
Cô cảm thấy đời bất hạnh như thế chắc chắn là bởi bì gom hết tất cả vận may để thể gặp .
Cô dám nghĩ, nếu như lúc cô sống ở Thanh Thủy Hà mà ở chỗ trong lời của Ngô Tĩnh thì sẽ thế nào.
Ngụy Kiến Vĩ sớm thấy tiếng cô trở về, thấy cô lời nào thì hỏi: "Mệt ?"
Hà Hiểu Vân buồn buồn đáp .
Nghe cảm xúc của cô là lạ, Ngụy Kiến Vĩ thả việc trong tay xuống, ôm lấy cô: "Sao ?"
Anh cúi đầu đụng đụng trán cô, xem cô khỏe .
Hà Hiểu Vân mềm nhũn : "Không việc gì, chỉ là ôm ."
Ngụy Kiến Vĩ , nhấc m.ô.n.g của cô ông bổng lên cánh tay, giống như ôm lấy một đứa bé.
Hà Hiểu Vân dựa mặt vai .
Trong ấn tượng từng nào ôm cô như thế .
Lúc cô còn nhỏ, lớn trong nhà ghét bỏ cô là con gái, đừng là ôm mà ngay cả sắc mặt cũng hiếm , một vật lộn trong xã hội, vì kế sinh nhai mà mệt mỏi, như cũ vẫn luôn thể ôm lấy cô.
Cô cũng cảm thấy thiếu thốn yêu thương, nhưng lúc nghĩ, dù cho Ngụy Kiến Vĩ gì mà cứ như ôm lấy cô thì cô cũng sẽ yêu ..