Vì ,    đổi chiến lược của , tiết kiệm sức mạnh của nguyên thần, phong ấn một  ký ức cổ xưa, thậm chí  thể tiếp tục biến thành  mà biến thành một con mèo thậm chỉ là một cây cỏ vì để  bạn bên cạnh cô.
Thế giới họ  đến  khác , một   thích hợp để tu luyện, một  thì là kiểu địa ngục việc sinh tồn cũng  hề dễ dàng.
Cứ như  trải qua nhiều thế giới  ngày càng yếu , nhưng cô xuất hiện sự  đổi mới. Ấn khóa linh hồn đột nhiên ban cho cô bàn tay vàng cho cô một linh tuyền tùy .
Với nước linh tuyền , cuộc sống của cô cũng dần  lên mà  cũng  thể hấp thụ sức mạnh để tiến hành tu luyện.
Có điều tinh tuyền mất linh, ở thế giới cường đại, ở thế giới nhỏ thậm chí  thời gian cũng  xuất hiện
Theo cách , cuối cùng cô  xuyên   thế giới sách, trở thành Khương Vân của thế giới đó, nuôi nấng một con mèo mun yếu đuối mà kiêu ngạo.
Vào lúc ký ức hợp nhất, trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác hiểu rõ, thì  là thế ?
Cô nghĩ đó là một giấc mơ.
Ngàn năm trôi qua trong nháy mắt, cảm giác   giống  mơ thì là cái gì?
Hơn nữa việc xảy  trong giấc mơ, ký ức  đó  , thậm chí một chút ký ức  đây cũng biến mất,  trong mơ  rõ ràng như thế?
Ngày tháng vẫn lặp  lặp ,  đến đêm cô  thư cũng chính là buổi tối dính lấy Viên Dã.
Từ giờ phút , Khương Vân   cảm giác cuộc sống như một giấc mơ, giấc mơ cũng giống như cuộc đời.
Nhìn Viên Dã  mặt, cô  sững sờ,   Viên Dã  là thật  là Viên Dã  khi cô ngủ say.
Hay là, cô  xuyên về?
 tốc độ  quá nhanh, nhanh đến mức cô cảm thấy  thứ  kết thúc trong tích tắc.
Một khoảnh khắc là vĩnh hằng  vĩnh hằng là một khoảnh khắc?
Vô  năm tháng  nén  một khoảnh khắc,  một khoảnh khắc  kéo thành vô  năm?
Viên Dã vẫn như ,  hôn cô một cách si mê,   khác với Đại Tế Ti lạnh lùng, nhưng vẫn dịu dàng như cũ.
Hơi thở lạnh lẽo của những cây tuyết tùng  đỉnh núi lúc  mang đến cảm giác thực sự, trong lòng Khương Vân  còn là tưởng niệm, mà là ký ức cùng trải nghiệm.
Cô càng yêu  nhiều hơn.
Cảm nhận  sự nhiệt tình của cô, Viên Dã bật , nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, l.i.ế.m  những giọt nước mắt: "Mặc dù   thích sự ngạc nhiên mà em dành cho, nhưng em  thể  cho   vì  ?"
Cô dở  dở , lấy mái tóc dài che mặt , thì thầm với : "Em  mất  đúng ? Không đúng ?
Viên Dã ôm chặt cô: "Tất nhiên là  ."
Cô buồn bã : " em  phân rõ."
Cô  thể  liệu    là  mà cô  ở bên  khi cô chìm  giấc ngủ  ,  đúng là  trở về  đêm hôm đó mà nội tâm cô cũng in thật  giọt nước mắt  rơi   của Đại Tế Ti,  bao giờ quên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-310-ket-thuc.html.]
Viên Dã hôn cô nhiều  và  với cô: "Là , là ."
Tất cả là do .
Anh cùng em bước qua từng dấu chân,  cùng em cuốn qua từng cơn gió, cùng em nếm trải từng nỗi đau… Tất cả đều là .
Dù chính em cũng  nhớ nhưng   sức mạnh cùng em mở một giấc mơ, đưa em một  nữa trải qua những chuyện đó, để ký ức của em   trở thành linh hồn bên trong chuyện đó.
Đó là sự thật, là em nhớ.
Em nhớ  thì cấm chế linh hồn của  cũng biến mất.
Từ nay trời cao đất rộng, vũ trụ bao la,  còn gì  thể giam cầm chúng  nữa.
Khương Vân  ghé  lồng n.g.ự.c , ngẩng đầu  , cô ngập ngừng hỏi: "Đại Tế Ti?"
Viên Dã mỉm : "Ừ."
Cái  giống như một ám hiệu để cô  rằng tất cả những gì cô , nghi ngờ thì  đều , tất cả đều là sự thật.
Mặc dù những giấc mơ ngắn và nhanh chóng, nhưng những thế giới đó là  thật.
Khương Vân đột nhiên khó chịu, cô vươn tay vặn vẹo n.g.ự.c : "Được lắm,  trêu đùa em! Anh   là em  thư cho  ? Anh  em  bối rối luyến tiếc   mà  còn bắt nạt em!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Viên Dã nắm lấy bàn tay đang cáu kỉnh của cô: "Anh chỉ đang trêu chọc em thôi, nhưng nếu em phối hợp  như ,  sẽ..."
Thời gian  ai ở bên  thì  đó là đầu đất.
Viên Dã lấy  lá thư tạm biệt lưu luyến mà tạm biệt của cô: "Anh sẽ  nó cho em..."
Khương Vân há mồm cắn vai : "Đồ khốn nạn!"
Viên Dã: "Vợ , đừng hung dữ như ! Nhớ tới bây giờ chúng  già , đừng hù dọa bọn nhỏ."
Khương Vân: "Không, em  ép khô !"
Hai   ầm lên động tĩnh hơn lớn khiến bốn chú bé củ cải chạy tới cửa, một cặp con gái nhỏ và một cặp bé trai từ trong cửa chạy , chúng  tựa  khung cửa và hét: "Ông ơi, bà ơi, hai  đang chơi gì ?"
Khương Vân lập tức chui  trong chăn.
Viên Dã xua tay,  bộ tuổi già sức yếu: "À, bà các cháu thèm ăn, đang ở trong chăn ăn vụng, các cháu đừng học theo bà  nhé, sâu răng đấy."
Bốn đứa nhỏ   ngừng,  lượt chạy  ngoài tìm cha  của chúng: "Không   , bà nội ăn vụng  sâu răng!"
Khương Vân đá  nhưng  nắm lấy cổ chân của cô, quấn chân cô quanh eo.
Anh vung tay khóa cửa  và nhếch mép   xa với cô: "Bây giờ,  ai  phiền chúng ."
Khương Vân: "..." Cứu mạng.
HOÀN TRUYỆN