Xuyên Thành Một Cô gái Nhà Nông Mỹ Mạo Nhưng Khó Gả - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:57:19
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Não Tiêu Giác nháy mắt trống rỗng, ngơ ngác hỏi: “Phụ hoàng, đang gì ?”.
Mấy năm nay, Tiêu Giác trưởng thành quá nhanh, ít khi thấy đứa trẻ tức giận nên ánh mắt Thừa Đức đế càng thêm hòa ái. “Trẫm chết. Bốn năm nên c.h.ế.t ”.
Dưới ánh mắt dám tin của Tiêu Giác, Thừa Đức đế từ ái : “Khi còn bé phụ hoàng đăng cơ, Thái Hậu mẫu, ngoại thích Đậu gia một tay che trời. Phụ hoàng dùng mười năm mới thể thu quyền bính về trong tay. Những khổ sở chua xót năm thể với ngoài, một phụ hoàng chịu là , thể khiến con trải qua nữa. Phụ hoàng sẽ lót đường cho con, sang năm con đăng cơ, thiên hạ nắm trong tay, ai dám trái ý con, con vui ?”.
Tiêu Giác phục hồi tinh thần, bốn năm phụ hoàng đúng là bệnh nặng một trận nhưng cũng chỉ giằng co một tháng, khi khỏi bệnh, phụ hoàng liền triệu ông ngoại và đại cữu của về... Nếu phụ hoàng là thật, phong ba bốn năm chẳng lẽ là do nhà ngoại tố giác, bằng chứng chất đầy? Mà chỉ là do phụ hoàng như thôi?!
Tiêu Giác tức khắc lạnh cả .
Phụ hoàng đơn giản chỉ là khi còn nhỏ ăn đủ đau khổ nên khi về già bèn đem hết tai họa ngầm ngoại thích đều diệt hết.
Phụ hoàng gϊếŧ ông ngoại , gϊếŧ cả nhà đại cữu , còn hỏi “ vui ?”.
Hắn nên vui ?
Mà kế tiếp, Thừa Đức đế một câu khiến Tiêu Giác còn sợ hơn.
“Thẩm Thời Ân, cũng chính là tiểu cữu cữu của con, khỏi kinh con hẳn là gặp ?”.
Trán Tiêu Giác đầy mồ hôi, trong lúc nhất thời nên đáp lời như nào.
“Hắn so với lão gia tử và đại ca , bản lĩnh nhỏ, dã tâm cũng lớn. Năm đó, trẫm cho Anh Quốc công một khe hở, để đưa tiểu tử Thẩm gia và thế tử nhà rời kinh. Nếu nhớ nhầm, hẳn là ở mỏ đá phía bắc. Mấy năm nay ?”.
Thừa Đức đế chỉ như đang hỏi thăm họ hàng, cũng đợi Tiêu Giác trả lời, : “Chờ sang năm con lên ngôi, tự đón về, lật bản án của Thẩm gia, cữu cữu con và quân đội Thẩm gia sẽ chỉ mang ơn con, cúi đầu theo. Con sẽ chẳng còn gì lo lắng”.
Ngực Tiêu Giác đau nhức, từ xưa , khi lão hoàng đế thoái vị, sẽ tìm cớ biếm trích một đắc dụng bên ngoài, đó khi tân đế kế vị sẽ khôi phục chức vị cho họ, để thu phục nhân tâm. biếm trích cũng , ngay cả thu hồi binh quyền của ông ngoại và đại cữu thì chứ? Vì mạng của họ? Vì gì gϊếŧ họ còn đủ, tru di tam tộc Thẩm gia?
“Vì cái gì...”.
Quá nhiều vấn đề thể hỏi thành lời, Tiêu Giác bắt lấy góc bàn mới vững .
“Đứa nhỏ , lâu nữa sẽ đăng cơ còn chịu chuyện như ?”. Thừa Đức đế kéo Tiêu Giác xuống bên , “Giống hệt như mẫu hậu con ”.
Long ỷ to rộng, là vị trí mà nay Tiêu Giác nhưng dám .
mới hóa vị trí lạnh lẽo như khiến nhịn run cả .
Phụ hoàng giống mẫu hậu cho nên năm đó mẫu hậu cũng hết tất cả, thể lựa chọn nào giữa tình và nhi tử nên mới thắt cổ tự vẫn ở Trường Xuân cung .
“Con cần quen ”. Thừa Đức đế nghiêm mặt , “Quen thì ”.
Tiêu Giác bao lâu, đó Thừa Đức đế cho về Đông Cung nghỉ ngơi , như bỏ chạy khỏi Ngự Thư Phòng.
Tiêu Giác , hầu ở Ngự Thư Phòng đều trở về. bởi vì khí quá mức quỷ dị mà đều mắt , cũng dám tới gần, chỉ một đại thái giám Tô Toàn Ngự Thư Phòng.
Tô Toàn mới thấy bộ dáng chật vật của Tiêu Giác, đoán Thừa Đức đế hẳn với nó chuyện năm đó, trong lòng thật sự đành lòng, vài thôi.
Hắn nhỏ hơn Thừa Đức đế hai tuổi, còn tới khi lên ngôi, khi là hoàng tử, hầu hạ bên Thừa Đức đế, ngần năm, bên cạnh Thừa Đức đế vẫn luôn đổi, chỉ vị trí của tổng quản đại thái giám Tô Toàn là vĩnh viễn đổi.
Thừa Đức đế ngươi chuyện thì , cần ấp a ấp úng, ảnh hưởng tới trẫm chiếu thư.
“Thánh thượng cần thiết với điện hạ những chuyện đó”. Tô Toàn thở dài , “Chuyện năm đó, cũng thể trách ngài”.
Thừa Đức đế rũ mắt, cảm xúc trong mắt ông. Ông từ trong ngăn kéo lấy một chiếu thư khác.
Chiếu thư cũ, chính là di chiếu của tiên hoàng.
Mở di chiếu , bên trong chỉ hai câu …
“Lập Vinh Quốc Công nhi nữ hậu, lập tử thành trữ. Chỉ lưu một con cùng, gϊếŧ hết cả nhà”.
Triều đại hai khai quốc công thần, một là ban họ Anh Quốc công, một khác chính là Vinh Quốc công chưởng quản binh quyền.
Sau đó, Thừa Đức đế cưới cô nương của Vinh Quốc công phủ, khác liền gọi Vinh Quốc Công phủ thành phủ quốc trượng.
“Giác nhi cái gì cũng , thông minh hơn, năng lực hơn trẫm, chỉ duy nhất một điểm giống trẫm”, Thừa Đức đế rộ lên nhưng trong nụ chỉ sự thê lương và cô tịch, “Lòng nó vô cùng mềm yếu”.
“Nó sớm muộn cũng sẽ lên long ỷ , cũng sớm muộn gì sẽ phát hiện Thẩm gia là do trẫm mới diệt môn. Khi đó, trẫm cũng còn, nó sẽ chỉ trách bản . Thay vì để nó sống trong sự áy náy tới suốt đời, bằng để nó hiện tại bắt đầu mà hận trẫm”.
“ ngài… Ngài cũng là ép buộc, đây là di chiếu của tiên hoàng. Ngài thể chứ?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-mot-co-gai-nha-nong-my-mao-nhung-kho-ga/chuong-108.html.]
“Là nên ”. Thừa Đức đế di chiếu, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.
Trước khi lập trữ quân, khi lên ngôi vị , ông hoàng tử phi của .
TBC
Sau ông lên ngôi, lập thê tử hậu.
Tuy rằng thấy di chiếu nhưng khi đó ông và Hoàng Hậu tình cảm mặn nồng, cũng lập nữ nhi Thẩm gia hậu. Hơn nữa, tuy Thẩm gia nắm binh quyền nhiều năm nhưng trung thành và tận tâm, từng vượt quá giới hạn một bước nào, ông càng tuân theo di chiếu mà tru sát trung lương. ngay khi nhi nữ Thẩm gia trưởng thành, khi cập kê, Hoàng Hậu của ông bắt đầu sinh bệnh, bộ Thái Y Viện đều tra nguyên nhân, Thừa Đức đế bèn tìm một danh y phố tới, danh y do dự mãi, mới cho ông Hoàng Hậu bệnh mà là hạ kỳ độc. Độc sẽ khiến từ từ suy yếu tra nguyên nhân bệnh, chỉ ở y thư cổ xưa thấy qua, bệnh trạng như cách giải.
Thừa Đức đế vẫn luôn rõ là ai sẽ hại Hoàng Hậu , càng rõ đối phương thế nào.
Mãi cho tới khi Hoàng Hậu mất, bà mới cho ông, là từ lâu về , khi ông chỉ còn là một hoàng tử bình thường, tiên hoàng triệu kiến nàng, ban cho nàng một ly .
Thân thể nàng vốn hơn bình thường nhưng khi uống ly xong, mỗi tới nguyệt sự sẽ vô cùng đau đớn, bà lặng lẽ tìm đại phu tới hỏi, đại phu từ nay về bà thể con nối dõi.
Nếu phu quân của bà chỉ là một hoàng tử bình thường, tiên HSo sẽ xuống tay với hoàng tử phi chứ?
Chính từ lúc , bà dự cảm, phu quân của sẽ đổi lớn.
Bà với ai chuyện , ngay cả đại phu cũng bà tìm diệt khẩu.
Mãi cho tới khi lâm chung, Hoàng Hậu mới chuyện cho ông .
“Thiếp Hoàng Hậu mà tiên hoàng là . Là lòng tham của độc chiếm Thánh Thượng ngần năm”. Trước khi chết, bà bình tĩnh ông, “Thành Thượng cũng cần vì mà thương tâm, tới lúc ”.
Thừa Đức đế dám tin tưởng hỏi: “Là ly của phụ hoàng khiến cho nàng….”
Hoàng Hậu , lắc đầu : “Cũng ngần năm, nghĩ tới thế gian cũng thể loại độc thể ẩn núp nhiều năm. Thiếp là nửa năm gần đây mới bắt đầu thoải mái, nghĩ tới chắc cũng chỉ là nửa năm thôi. Trước khi , cả gan nhắc nhở Thánh Thượng một câu, bất luận tiên hoàng với ngài cái gì, Thánh Thượng nhất định theo. Thiếp sợ hãi Thánh Thượng cũng sẽ giống như …”.
Mỗi một triều đại đều là giành thiên hạ lưng ngựa, tương truyền chọn trữ quân vốn tiên hoàng nhưng các đế của tiên hoàng c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Mười mấy hoàng tử c.h.ế.t hết chỉ còn một tiên hoàng, thái tổ hoàng đế cũng đột nhiên băng hà, ngôi vị hoàng để nghiễm nhiên thành của tiên hoàng.
Một đối với phụ , với đều chút nhân từ nào, ông thể nhịn một nhi tử lời ông ?
Hoàng Hậu là lo lắng nếu như theo ý tứ của tiên hoàng, bản cũng khó bảo – rốt cuộc trong thâm cung, trong triều đình, đều là tiên hoàng để , Hoàng Hậu của ông thể hạ độc, hạ độc ông gì khó.
Hơn nữa, tiên hoàng để di chiếu cho Thừa Đức đế, cũng thể để di chiếu cho khác. Cùng với Thừa Đức đế còn mười mấy vương gia, đối với tiên hoàng mà , ngôi vị hoàng đế đổi một nhi tử khác lời cũng .
Thừa Đức đế Tiêu Giác mềm lòng, kỳ thật ông cũng .
Sau khi nghênh thú Thẩm hoàng hậu, ông cũng chậm rãi yêu nàng.
Thẩm hoàng hậu khác với vợ cả ôn nhu của ông, là một nữ tử hiên ngang độc lập.
Khi hai mới thành hôn, nàng nhận ông lãnh đạm tình nguyện nhưng cũng để ý mà sống cho chính .
Thừa Đức đế bản nàng hấp dẫn từ khi nào, tóm cũng chậm rãi đem nàng để trong lòng.
Đoạn thời gian đó , tới mức Thừa Đức đế tiêu tan bóng ma mất vợ cả trong lòng. Cũng trong quãng thời gian , ông bất động thanh sắc mà đổi những lão nhân trong cung …
Vốn tưởng thể kê cao gối mà ngủ nhưng bốn năm , Thừa Đức đế bệnh.
Trước đó danh y mời tới chẩn trị cho nguyên hậu vẫn ở trong cung để nghiên cứu kỳ độc , khi khám cho Thừa Đức đế xong, Thừa Đức đế cũng trúng một loại độc như . Tuy , liều thuốc ít hơn, Thừa Đức đế hẳn là còn thời gian một hai năm nữa. Danh y cũng ít thành quả nghiên cứu, chế tạo một loại dược thể trì hoãn độc phát nhưng cũng chỉ kéo dài ba bốn năm.
Thừa Đức đế uống thuốc của danh y xong, nét mặt càng thêm rạng rỡ nhưng mỗi khi thể suy yếu nhắc nhở ông, ông là sắp chết.
Ông rốt cuộc vẫn theo di chiếu của tiên hoàng.
Ông c.h.ế.t nhưng Tiêu Giác tuyệt đối thể dẫm vết xe đổ của ông và nguyên hậu!
Ông cho Tiêu Giác , nó sinh là một âm mưu.
Hệt như bốn năm , phát hiện chuyện chút đúng, Thẩm hoàng hậu trộm Ngự Thư Phòng tìm bức di chiếu của tiên hoàng, quỳ xuống cầu xin ông.
“Thiếp dám cầu xin gì nhiều, chỉ xin Thánh Thượng rủ lòng thương Giác nhi, chớ cho hết thảy”.
Nếu để Tiêu Giác nó sinh chỉ là một âm mưu, một tín hiệu biểu thị sự diệt vong của Thẩm gia, nó sẽ ?
Cho nên Thừa Đức đế đề cập tới di chiếu của tiên đế. Tiêu Giác hận một ông là .
Thừa Đức đế đốt di chiếu , bình tĩnh lấy trong ngăn kéo một đan dược bóp nát.
Đó là đan dược đột nhiên xuất hiện khi Thẩm gia diệt môn bốn năm , Thừa Đức đế cảm thấy ông cần.