Xuyên Thành Một Cô gái Nhà Nông Mỹ Mạo Nhưng Khó Gả - Chương 187

Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:23:59
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm , khi Tiêu Giác và Khương Dương lượt trở về, Khương Đào liền phát hiện giữa hai gì đó lạ.

Tuy rằng Khương Dương và Tiêu Giác mới quen nhưng khi Khương Dương triều quan, hai lui tới, ở chung cũng hòa hợp.

Trước đó vài ngày, Tiêu Giác Khương Dương dùng tiền tích cóp mấy năm mua một tòa nhà, còn là một hàn lâm thanh bần tiết kiệm chút tiền dễ, dứt khoát thưởng cho một căn nhà là .

Tuy rằng Khương Dương nhận nhưng đó cũng là một phần tâm ý của Tiêu Giác với .

Cứ như hai ngày vẫn bình thường, hôm nay hai đụng , cũng chẳng thèm đối phương một cái.

Yểu Yểu giữa bọn họ, ngày thường hai đều sẽ ngươi một câu một câu mà đùa với nàng, hôm nay chỉ lo chính chẳng gì với đối phương.

Hai đồng thời hỏi hai vấn đề khiến cho tiểu nha đầu nàng gấp chết.

Cuối cùng nàng thật sự ứng phó , chỉ thể đau khổ về phía nương nàng cầu cứu.

Không lâu Thẩm Thời Ân cũng trở , Khương Đào bèn tìm cơ hội gọi Khương Dương qua một bên, hai cùng dò hỏi xem xảy chuyện gì.

Kỳ thật chuyện cũng gì phức tạp, chỉ là hai xong vài chuyện lớn , Tiêu Giác hăng hái chuẩn , nghĩ cách cải cách ruộng đất.

Từ khi khai quốc tới nay, chuyện gom đất của dân ngày càng nghiêm trọng.

Vương công quý tộc, nhà huân quý đều lợi dụng đặc quyền nhà , dùng thủ đoạn chiếm lấy phần lớn đất đai, tìm cách nộp thuế, ảnh hưởng lớn tới triều đình tính, các bá tánh dựa chuyện ruộng để mưu sinh càng khổ thể tả.

Ý của Tiêu Giác vốn là ý , ruộng về với dân, với dân với triều đình đều là chuyện .

Mà Khương Dương xưa nay luôn cổ vũ cải cách chần chừ, khuyên việc nên ẩu, cần chờ đợi, bàn bạc kỹ hơn một chút.

Hai tranh luận ngừng, cái sự độc miệng của Khương Dương cũng bày , lạnh lạnh mấy câu như tạt một gáo nước lạnh sự nhiệt tình của Tiêu Giác.

Khi Tiêu Giác kể chuyện với Thẩm Thời Ân, tức giận tủi , hết như đứa trẻ đang mách tội: “Tuy con sinh ở hoàng thất nhưng cũng nỗi khổ của bá tánh. Khương Dương còn là con nhà nông, sự vất vả của nông dân thể ? Chuyện với dân mà chẳng chuyện ? Con cũng thúc đẩy chuyện trong một sớm một chiều, chỉ là hiện tại một ít một, cứ như hẳn sẽ ngày thành công. Hắn cứ gấp gấp …. Chẳng lẽ hiện tại là quan nên quên mất là ai !”.

Khương Dương tức lên cũng bực, với Khương Đào, “Đệ nào quên là ai? Nhiều dám nhưng trong bao nhiêu triều quan, chẳng ai càng gì đó cho bá tánh hơn . việc cải cách liên lụy tới quá nhiều , vương công quý tộc, hương phú giả, ở giữa còn là bao nhiêu danh môn thế gia. Nhiều như một khi liên kết , đừng là cải cách ruộng đất khó thể đẩy mạnh , càng khả năng sinh động loạn”.

Hai đều là ý nhưng hỏng ở chỗ đều đang trẻ tuổi nhiệt huyết, lúc tranh luận nhịn mấy lời tổn thương tới . Tiêu Giác quên là ai, Khương Dương cũng lật lọng nếu ngươi theo thì gọi Vệ Lang tới . Dù Vệ Lang cũng sẽ dám đắc tội với ai khác, khẳng định sẽ theo .

Thẩm Thời Ân và Khương Đào là ai trong họ đúng, chỉ nghĩ cách giải quyết chuyện hai dỗi .

Hôm , Khương Đào Khương Dương mời nhị lão tới phủ, nếu hỏi chuyện ruộng đồng thì hỏi nhị lão sống cả đời đồng là nhất, cũng coi như là tiếng lòng của nhân dân lao động ở tầng đáy.

Sợ nhị lão kiêng kị điều gì hoặc là giúp, Tiêu Giác và Khương Dương đều ở phía bình phong hiện , chỉ Khương Đào ôm Yểu Yểu nhàn thoại việc nhà với họ.

Hôm qua nhị lão còn vui vẻ nhưng chỉ qua một đêm, Khương Đào phát hiện thái độ bọn họ đổi.

Khương lão thái gia vốn là đại gia trưởng ít , càng là trầm mặt chẳng nửa lời.

Trước đó, khi chia tay với Yểu Yểu, lão thái thái còn nỡ rời tiểu nha đầu , hôm nay Yểu Yểu ngọt ngào gọi bà cố ngoại, bà chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Trong lòng Khương Đào thấy kỳ quái nhưng vì chuyện đắn hỏi nên cứ nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, nhàn thoại hỏi việc đồng ruộng trong nhà.

Khương lão thái gia tuy rằng lãnh đạm nhưng cũng nghiêm túc kể tình huống ruộng trong nhà ông.

Khi , Khương gia phân gia tổng cộng hơn 30 mẫu ruộng, thì nhiều nhưng ruột ít, phần lớn đều là ruộng tự khai hoang. Sau đại phòng điên lên bán hết sản nghiệp chia. Lão thái gia thương tiếc mấy mẫu ruộng vô cùng, dùng bạc mua cũng chẳng mua .

Cũng may tiền đồ của Khương Dương tăng tiến, bọn họ cần ruộng nữa, khi lên kinh bán hết những ruộng hoang của và tam phòng .

Khương Đào liền hỏi; “Gia nãi lên kinh hưởng phúc, bán hết đồng ruộng trong nhà lấy tiền?”.

Lão thái thái : “Vậy con , những ruộng nào cho bá tánh bình thường mua ? Cũng chính là năm cha con đỗ tú tài, xem như chút danh vọng nên qua năm mới thêm một ít. Đều là vất vả mới . Con cũng và gia gia con là tới hưởng phúc với A Dương, cũng thiếu tiền sinh sống, những thứ tự nhiên khó đương nhiên để , chuyện gì cũng là căn cơ để hậu thế an cư lạc nghiệp. Hơn nữa, những mẫu ruộng dư đều ở danh nghĩa của A Dương, cũng miễn thuế má, chung cũng chuyện gì”.

Sau đó, lão thái thái kể cho Khương Đào năm vì mua vài mẫu ruộng nhà vất vả .

Khương Đào nghiêm túc xong đặt câu hỏi: “Vậy nếu nghĩ cho bá tánh ruộng đồng thì ? Đến lúc chỉ cần tiền là thể mua đươc ruộng, chẳng là nhà ai cũng thể cuộc sống ?”.

“Này đương nhiên là chuyện !”. Lão thái thái tiếp, đó Khương lão thái gia tiếp lời: “Là chuyện nhưng suy nghĩ kỳ lạ”.

TBC

“Không câu thành sự tại nhân ?”.

Lão thái gia nhấp một ngụm , chậm rãi : “Trước đó, cha con nuôi con như , chuyện bên ngoài con cũng …”.

Sau ông kể những chuyện ở nông thôn tranh chấp vì đồng ruộng.

cần dùng tiền gấp bèn nâng giá ruộng nhà lên, để khác , sợ ruộng nhà hạ giá, bèn mua một cân thuốc dụ chuột đổ ở ruộng nhà họ. Còn một hương phú hộ khác cướp ruộng nhà , bèn lập kế hại nhà họ, khiến nhà họ tan cửa nát nhà, tự nhiên sẽ dâng ruộng lên cho .

Cuối cùng lão thái gia ; “Ở nông thôn thể vì vài mẫu ruộng mà chuyện như . Con những đại địa chủ phú hộ , trong nhà trăm mẫu ruộng , nếu như tàn nhẫn với họ, sợ là dân đen như thể gánh ”.

“Nếu cải cách, khẳng định cũng thường mà".

Khương lão thái gia , : “Nếu là Cao Tổ còn sống, thể thử một ”.

Tuy hoàng đế Cao Tổ những chuyện với Thẩm gia và Tô gia nhưng ông là hoàng đế, thủ đoạn như sét đánh đúng là nên ít chuyện, thể là cục diện hoang phế hơn trăm năm ông xoay chuyển thành công. Hơn nữa, cũng tàn nhẫn, cha đều niệm tình , nếu ông thi hành cải cách , dám phản đối thì chỉ là một , thậm chí một nhà, ông cũng gϊếŧ ghê tay.

Đổi là Tiêu Giác, chẳng quyết đoán như , cũng chẳng đạp lên xương và m.á.u để thành mục đích của . Dưới quan điểm của , ban đầu để cho bá tánh sống hơn nhưng những khác cũng là con dân , một cách vẹn .

Khương Đào và nhị lão hàn huyên tới trưa, bèn mời họ ở ăn cơm.

Theo lý thuyết, nhị lão mới tới hôm , nghỉ một đêm, Khương Đào mở tiệc tẩy trần họ là nhất. Hơn nữa, đó hai còn gặp Khương Lâm, Khương Lâm sắp học xong trở về, đúng lúc cũng thể gặp .

bọn họ cần, còn khỏe, trực tiếp rời .

Chờ bọn họ , Tiêu Giác và Khương Dương mới khỏi bình phong.

Tiêu Giác cũng ở Thẩm gia giả vờ cái gì, hai chữ thất bại hết mặt, thở dài : “Con đúng thật bằng Hoàng tổ phụ”.

Khương Đào lập tức : “Nào giống chứ”.

Cao Tổ giỏi nhưng chẳng tính , lúc còn tại vị cũng là thuận thì sống, chống thì chết. Nhìn chung, là một hoàng đế . đối với những việc lót đường, những hy sinh cho việc , tàn nhẫn.

Khách quan mà , Tiêu Giác . Sự cần cù của đương nhiên cần , đáng quý là kế thừa sự ôn hòa của tiên đế, cũng chẳng theo đuổi phong cách cải cách đầy thủ đoạn và sự quyết đoán của Cao Tổ.

Chỉ là quá nhiều chuyện , chút nóng nảy, nhất thời nghĩ sai hướng thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-mot-co-gai-nha-nong-my-mao-nhung-kho-ga/chuong-187.html.]

“Việc chính sự hiểu. Ta chỉ nghĩ bầu trời , chẳng thể tìm hai mảnh lá cây giống , đương nhiên cũng chẳng tìm hai giống hệt , cần so đo mãi với khác. Hơn nữa đều thiên hạ rộng lớn, lấy nhà ví dụ . Tính cách và năng lực của mỗi đều giống . Hệt như cữu cữu con am hiểu luyện binh, am hiểu thêu thùa, A Dương thích học hành… Mọi đều nỗ lực ở khía cạnh mà giỏi, cần so khuyết điểm của với sở trường của . Hơn nữa tính cách của cữu cữu con rộng rãi phóng khoáng, hệt như cánh cung cong mà tính dịu dàng hơn, thể kéo , hai phối hợp mới thể sống hơn”.

Trước , Thẩm Thời Ân cứ canh cánh mãi chuyện Thẩm gia vu oan mưu phản dẫn tới cả nhà gϊếŧ, nếu Khương Đào, sợ là khi chân tướng, “dây cung” sẽ căng tới mức đứt gãy, hại hại .

Nàng dừng một chút, tiếp: “Hoàng đế Cao Tổ mạnh nhưng lộ mũi nhọn cũng chuyện . Giữ vững sự nghiệp còn khó hơn gây dựng sự nghiệp”.

Kỳ thật Khương Đào rằng năm tay hoàng đế Cao Tổ dính bao nhiêu m.á.u tươi, hai nhà Thẩm gia và Tô gia cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi. Cũng may thời gian tại vị của ông dài, tiên đế chỗ cũng là thuộc phái ôn hòa, lúc mới định thế cục.

Không thì nếu ông cứ gϊếŧ tiếp, chỉ là những trong triều đồng ý mà sợ là cả ở tiền triều cũng sẽ khởi nghĩa thảo phạt.

Tiêu Giác cũng là tôn tử của Cao Tổ, Khương Đào tiện thẳng nhưng Tiêu Giác nhạy bén, cũng hiểu rõ ý của nàng.

Hắn nghiêm túc chắp tay với Khương Đào, cảm tạ thẩm hôm nay an bài và lời khuyên của mợ.

Sau cũng ở dùng cơm, bàn cơm liền : “Hôm nay thấy thái độ của Khương gia nhị lão đối với mợ và Yểu Yểu gì đó kỳ quái, là do con nghĩ nhiều họ vốn chẳng với mợ?”.

Khương gia lão thái gia và lão thái thái đương nhiên tính là với Khương Đào, trong lòng họ, Khương Đào chẳng bằng đứa cháu là Khương Dương, sợ là ngay cả trưởng tôn như Khương Bách cũng bằng. rõ ràng hôm qua còn bình thường, cũng tới mức qua một đêm liền đổi thái độ nhanh như .

Hắn hỏi nghi hoặc trong lòng Khương Đào, Khương Dương gọi hạ nhân trong tòa nhà tới.

Hạ nhân ở tòa nhà đều là do Khương Dương chọn, một lão hán trông cửa và một phụ nhân vẩy nước quét nhà.

Người tới chính là phụ nhân quét dọn nhà , tầm 50 tuổi, cũng chất phác, còn chút khôn khéo.

Không đợi Khương Dương đặt câu hỏi, bà liền bẩm báo: “Chủ tử dù hỏi, lão nô cũng tới báo. Hôm qua phu nhân đưa nhị lão về nhà, hai họ còn vui vẻ nhưng buổi tối, một nam nhân tới, gì mà đầu nhập . Thủ vệ là Lý lão đầu đương nhiên cho nhưng lão thái thái tới, đúng là nhà họ. Lão nô vẫn yên tâm, ở ngoài ngóng. Người bèn hỏi nhị lão chuyện buổi sáng, lão thái thái kể xong bèn tiểu thư và phu nhân nhiều. Nói gì mà “Vàng bạc đều quý như , đều là do gia nãi tiết kiệm , nha đầu Thẩm gia còn thèm để ý, còn để gia nãi mắt ”? Sau lão thái thái , “A Dương cũng Yểu Yểu chính là nuông chiều từ nhỏ, trong nhà chẳng thiếu những thứ , để ý tới cũng bình thường. Hơn nữa, Yểu Yểu mới hơn một tuổi, hiểu chuyện cũng bình thường”. Người , “Hài tử hiểu chuyện, A Đào cũng hiểu ? Rõ ràng là cố ý hỏng mặt mũi của gia nãi. Hiện gia nãi cẩn thận, A Dương vốn với tỷ tỷ hơn, hiện giờ để gia nãi sống ở ngoài, chính ở với Thẩm gia. Nhìn cũng là chẳng để khác mắt, gia nãi cũng chẳng trông !”……”.

Phụ nhân kể y như thật, bọn Khương Đào cũng hiểu .

Hóa là còn ở đằng chia rẽ! Hơn nữa cũng uy h.i.ế.p nhị lão, còn lôi Khương Dương .

Cũng khó trách nhị lão khuyên một đêm mà hôm lãnh đạm với Khương Đào và Yểu Yểu như .

Khương Đào vốn chẳng cảm tình gì với nhị lão bởi xong cũng chỉ gật đầu , cũng chẳng tức giận.

Khương Dương tức nhẹ, xanh mặt sai phụ nhân nọ lui xuống, nắm chặt tay.

Tiêu Giác tiếp xúc với nhà họ Khương bao giờ, cũng cảm thấy tưởng tượng , cháu gái ruột và chắt nữ đấy, khác châm ngòi hai câu cũng trở mặt? Nào như ?

Tiêu Thế Nam đúng lúc cho mấy chuyện lúc đầu khi mới gặp Khương Đào.

Khương Đào vỗ vỗ mu bàn tay Khương Dương , “Không cần tức giận. Tỷ cũng đoán nọ là ai, hẳn cũng ?”.

Khương Dương gật đầu , “Khương Bách!”.

Nói xong liền lên, chuẩn tới tòa nhà lý luận với Khương Bách cũng đuổi .

Khương Đào ngăn cần, những , hôm còn sai mời Khương Bách tới.

Bởi vì xưa nay nàng việc chừng mực nên tuy kinh ngạc nhưng cũng ngăn nàng, còn chờ nàng chuẩn như nào.

Sáng hôm , Khương Bách thấp thỏm chính viện.

Hắn tỷ Khương gia đều thích , tuy rằng thuyết phục nhị lão đưa lên kinh cùng nhưng dám lộ mặt ở khác, chỉ dám tới khi tối trời. Nghĩ chờ , bọn Khương Đào đương nhiên thể đuổi , thì thanh danh hàn lâm của Khương Dương cũng sẽ ảnh hưởng.

ngờ Khương Đào sẽ nhanh như , còn sai tới cửa mời .

Tuy tình huống hơn nghĩ, Khương Đào khó mà khách khí chiêu đãi , hàn huyên một phen, hỏi mấy năm nay sống như nào, phảng phất như quên hết chuyện quá khứ.

Khương Bách thấy nàng như cũng tự tin hơn hẳn, “Năm ngoái thi tú tài. ở nông thôn ngươi cũng , thi tú tài là cao nhất, tiến xa hơn cũng khó, bởi theo gia nãi lên kinh. Nghe , Tần Tử Ngọc Tần gia Khương Dương giám sát cũng tiến cao hơn, tư chất của chẳng kém , chỉ cần nỗ lực sẽ thua ai. Chúng một nét bút chẳng hai chữ Khương, chờ triều, đồng lòng với Khương Dương, giúp đỡ lẫn . Như ngươi cũng nhiều thêm chỗ dựa ở nhà đẻ. Đối với chúng đều là chuyện !”.

, Khương Bách Khương Đào chẳng loại rộng lượng tới mức thể so đo chuyện cũ, theo nghĩ, thái độ của Khương Đào khác thường như , đuổi còn khách khí với như hẳn chuyện xin !

Thẩm gia là danh môn thế gia, Khương Đào dù cũng là nữ nhi nông gia, nhà đẻ ngoài Khương Dương cũng chỉ một - Khương Lâm mới chí  tuổi, còn cần năm năm nữa mới trưởng thành.

Khương Bách đánh giá sắc mặt của Khương Đào, thấy nàng vẫn như cũ, càng càng hăng, phỉ nhổ mấy đường và bá phụ tính, còn tới vấn đề nuôi dạy Yểu Yểu….

Nghe một đống đạo lý lớn, Khương Đào mới sai tiễn về.

Sau , bọn Thẩm Thời Ân bước khỏi bình phong.

Sắc mặt mấy đều là một lời khó hết, tức Khương Bách là một chuyện, càng nhiều hơn là thấy quá ngu.

Nào ngu như chứ?!!!

Còn cảm thấy Khương Đào sẽ dựa ? Chỉ thấy sự yêu thương của họ với Yểu Yểu là địa vị trong nhà của Khương Đào nha!

Hơn nữa, cũng chỉ là một tú tài nho nhỏ còn chướng mắt Tần Tử Ngọc, gì cũng là cử nhân đấy! Còn triều quan, giúp đỡ Khương Dương?

Người chỉ ngu mà mặt so với đồng thau… Không, so với cối xay còn dày hơn!

Hôm qua Tiêu Giác nhị lão Khương gia chuyện đại phòng, còn mấy để tâm, hôm nay xong mới nhớ , còn cái đồ con lừa ở huyện thành ? Lôi kéo bậy về nhà còn và Tiêu Thế Nam đánh?

Không ngờ là ăn đánh xong khiến nhớ mà ngược còn khiến mau quên hơn.

“Nhà ngươi thể nuôi một như ?”. Tiêu Giác một nhận thức mới về Khương Bách – dù , theo như , Khương Đào, Khương Dương, thậm chí là tiểu Khương Lâm cũng là thông minh, cũng ngờ một con lừa ngu ngốc như !

Khương Dương cũng hổ, Khương Đào hỏi: “Tỷ tỷ gọi tới, còn để chúng ở đằng , rốt cuộc là vì….”.

Khương Đào đang sai ném chén Khương Bách uống , : “Đều là thông minh, thể rõ ý ?”.

Sau một lúc lâu, Khương Dương gật đầu .

Những khác còn hiểu, Khương Đào liền : “Tư chất của Khương Bách tuy so với A Dương, còn kém hơn cả Tần Tử Ngọc nhưng cũng là thông minh, vì càng lớn càng bình thường, còn ngu tới mức khiến khác chê như ? Còn là do cha chiều , túng , sủng tới mức họ gì cũng quên! Về điểm , chút thông minh cũng tính ngang ngược chiếm chỗ, sớm khi hạ dược cho A Dương, ở bên ngoài còn hổ mà nhờ bôi nhọ thanh danh của chúng … Mấy năm khi chúng còn ở huyện thành, năm bảy lượt tính kế thành, cũng coi như điều mà thu liễm hơn. Ta đoán mấy năm nay chúng ở đó, khác phận của chúng đổi, chính còn thi đỗ tú tài, tâng bốc . Nên mới thành như !”.

Nói xong, Khương Đào liền về Yểu Yểu đang Thẩm Thời Ân bế, ý tứ cảnh giác cần cũng .

Lời Khương Đào sớm nhưng hiệu quả khẳng định bằng cho họ thấy trực tiếp ví dụ phản diện .

Quả nhiên khi nàng xong, ánh mắt của bọn Thẩm Thời Ân về phía Yểu Yểu đều trở nên phức tạp.

Bọn họ thể che chở Yểu Yểu cả đời nhưng nhỡ mà Yểu Yểu ngây thơ đáng yêu trở thành đồ con lừa trời cao đất dày ….. Tuyệt đối thể!!

Loading...