Xuyên Thành Một Cô gái Nhà Nông Mỹ Mạo Nhưng Khó Gả - Chương 27

Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:30:54
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Loại thuốc xổ như , bình thường ăn xong cũng , tệ nhất chỉ là nhiều ngày liền liên tục vệ sinh, suy nhược, chú ý uống nhiều nước một chút cũng sẽ gặp chuyện gì.

nếu đối tượng hạ dược là thể yếu sẵn như Khương Đào mới khỏi bệnh nặng là Khương Dương từ sinh vốn khỏe bằng thuờng thì thể c.h.ế.t cũng hôn mê.

Nhận tin tức xong, xét thấy chính là mục tiêu công kích chính của hai phòng, phản ứng đầu tiên của Khương Đào chính là: “Chẳng lẽ là hạ dược cho tỷ ? Cũng khả năng để cho trong nhà ”.

Lời , nàng liền thấy đúng. Hai phòng vì sợ “ác mệnh” của nàng, nếu nàng sinh bệnh thì cũng đừng mong xuất giá nữa. Nếu nàng kém may mắn hơn, trực tiếp bệnh c.h.ế.t trong nhà thì càng ảnh hưởng tới thanh danh của Khương gia.

Khương Dương trầm ngâm : “Không đúng, sẽ hạ cho ”.

Như mới hợp lý, đầu tiên là phản đối tỷ tỷ xuất giá sớm, ngoài chính là bảo bối của gia gia nãi nãi, sợ cái gì nên chỉ cần chuyện thì gia nãi sẽ nghĩ tới hạ dược là ai mà chỉ Khương Đào là khắc tinh, cần khác nhiều thì nhà tức khắc sẽ gả Khương Đào cho khổ dịch .

Nghĩ sâu thêm một chút, nếu bệnh khỏi, Khương Đào cũng xuất giá, tam phòng chỉ còn dư một tiểu Khương Lâm hiểu chuyện. Gia sản của tam phòng đương nhiên do lão thái gia tiếp quản. Bên cạnh đó, hai phòng chỉ một Khương Bách sách nhiều năm, nghĩ bằng đầu gối cũng sách sẽ rơi tay ai.

“Tính kế thật khéo”.

Sắc mặt tỷ hai đều khó coi nhưng bọn họ cũng chỉ phỏng đoán dựa một bao thuốc xổ, chứng cứ khác, căn bản thể vạch trần Khương Bách, khi Khương Đào nhặt gói giấy chỉ một nàng, Khương Bách chỉ cần cắn c.h.ế.t cũng nhận thì ai – dù tuy lão thái gia và lão thái thái yêu thương Khương Dương nhưng cũng coi trọng trưởng tử là Khương Bách, chắc chắn là sẽ xếp Khương Dương.

“Chờ nghĩ biện pháp…”. Khương Đào xong liền cảm thấy một trận hoa mắt, nàng mệt mỏi ôm trán, mới tiếp: “Nghĩ biện pháp phủi sạch quan hệ với bọn họ. Hai phòng đều ngừng , đó tỷ vội vã thêu thùa nên cũng phản ứng gì với mấy trò của họ. cứ càng mặc kệ thì họ càng tới, chúng cũng thể động ăn đánh như . Hơn nữa đó tỷ cũng nhà nhiều sách như , chỉ ngàn ngày tặc chứ ngàn ngày phòng cướp”.

Khương Dương thấy nàng liền nhíu mày : “Tỷ đừng nghĩ nữa, về ngủ . Sắc mặt trắng bệch của tỷ sẽ dọa đó”.

Hai ngày Khương Đào chỉ ngủ hơn hai canh giờ, ban ngày từ trong thành về nghỉ ngơi một buổi trưa nhưng do nghĩ tới chuyện gói giấy nên nàng cũng yên tâm. Hiện giờ trời tối nên nàng mới chút chịu đựng .

Khương Đào dám lấy thể đùa giỡn, dặn dò Khương Dương vài câu, thức ăn của đại phòng tuyệt đối thể đụng , nếu đói bụng tới tìm lão thái thái xin một quả táo.

Khương Dương , cũng trẻ con hai tuổi nữa.

Hắn lời liền đánh tỉnh Khương Đào. Khương Dương đương nhiên là kẻ địch hàng đầu của Khương Bách nhưng nếu đối phương tàn nhẫn hơn, tới đứa bé Khương Lâm cũng hạ dược thì là sẽ diệt bộ nam đinh tam phòng? Không còn nỗi lo về ?

Lại dặn dò Khương Lâm cẩn thận một phen, Khương Đào cảm thấy mí mắt hệt như đè nặng, lúc mới nghỉ.

Nàng ngủ một giấc vô cùng yên , mơ, buổi sáng hôm tỉnh dậy thì mặt trời cũng lên cao , trong viện Khương gia càng thêm náo nhiệt, mơ hồ truyền tới tiếng cùng tiếng Khương Lâm suиɠ sướиɠ hét chói tai.

Khương Đào dậy mặc quần áo, kêu Khương Lâm hỏi xem bên ngoài xảy chuyện gì.

Khương Lâm tiếng của nàng liền vọt trong nhà, mặt đứa bé đỏ ửng, năng lộn xộn: “Tỷ tỷ, heo heo heo! Một con heo lớn!”.

Khương Đào thấy bộ dáng kích động cũng chọc cho vui vẻ, rằng sáng mắng , chuyện gì từ từ .

Khương Lâm lúc mới bình tĩnh hít sâu vài , giải thích với nàng: “Ca ca cùng tỷ hai ngày đó mang tới một con heo lớn! Người trong thôn tới xem nhiều!”.

Khương Đào là Thẩm Thời Ân tới liền mau lẹ chải đầu.

Tính ngày thì quả thật là tới đưa sính lễ, chỉ là ngờ sính lễ là một cái đầu heo? Nàng hề ghét bỏ nhưng chỉ cảm thấy chút kỳ quái. Giá của một cái đầu heo quá đắt, mang theo cũng phiền toái, mua những thứ khác giá trị tương đương ?

Chải đầu xong, Khương Đào nắm tay khỏi phòng.

Khương gia náo nhiệt hơn bao giờ hết, mái hiên, trong viện đầy , mặt mỗi vô cùng kích động và hưng phần, như so Khương Lâm bình tĩnh .

Chờ tới khi Khương Đào lách qua đám đông để lên , nàng cũng bình tĩnh nổi.

Khương Lâm sai, đúng là một con heo lớn!!!

Đó là một con heo chân ngắn, lông màu nâu, ít nhất cũng là một con lợn rừng trưởng thành tới 500 cân!

Cũng khó trách tiểu viện của Khương gia nhiều như , lợn rừng lớn như chỉ ở sâu trong rừng già, tới bản lĩnh thế nào mới bắt vì ngay cả khả năng thấy nó cũng còn hiếm.

Hai nông dân như Khương Đại và Khương Nhị đang giúp Thẩm Thời Ân xử lý “sính lễ” nhưng bọn họ hợp lực gánh nửa ngày trời thì con lợn trói vẫn hề dịch chuyển một chút, mà đòn gánh do thể chịu nổi trọng lượng như , uốn cong quá nhiều mà dần dấu hiệu gãy đứt.

Các thôn dân đều thành tiếng, nhiệt tình mà tới hỗ trợ, lúc mới đem con lợn tới góc sân.

Lúc Thẩm Thời Ân mới thấy Khương Đào trong đám , bước nhanh tới, áy náy : “Thật xin , bản vật gì dư dả cả, chỉ thể lên núi săn thú. Đã đồng ý với qua hai ngày sẽ tới nên cũng nâng tới trong thành mà bán, trực tiếp mang lợn tới đây”.

Khương Đào lắc đầu với cả.

Nàng sẽ trách chứ? Nàng cũng coi trọng vàng bạc, bằng sẽ động lòng với khổ dịch như . Hơn nữa, lợn rừng lớn như , dù võ nghệ cao cường nhưng cũng là mạo hiểm đánh cược tính mạng của bản , khẳng định cũng dễ dàng gì. Chỉ một phần tâm ý cũng khiến khác cảm động.

Thấy đầu mồ hôi, Khương Đào cầm khăn lau cho .

Thẩm Thời Ân lui về nửa bước, né tay nàng, “Người bẩn lắm, đừng động kẻo dính lên ”.

Khương Đào nơi nào bẩn chứ, liền bước tới gần lau cho .

Hai một tiến một lùi, lập tức các thôn dân trêu đùa.

Các hán tử còn kiên nể cái gì ồn ào : “Tân lang đừng trốn nữa, khiến tân nương tử chúng sốt ruột đó”.

, tân lang quan cũng là liều mạng vì tức phụ, để tân nương tử lau mồ hôi ?”.

Ở nông thôn đều đơn thuần, chất phác, khi trêu đùa cũng ý ác gì.

Khương Đào vẫn đỏ mặt, mềm như bông mà trừng mắt liếc Thẩm Thời Ân một cái, trách trốn tránh gì chứ, để giờ trêu đùa. Nàng đặt khăn tay trong tay , chạy nhanh như bay mà trốn tới nhà họ Khương.

Trên mặt Thẩm Thời Ân cũng phiếm đỏ, cẩn thận đem khăn tay cất trong n.g.ự.c áo, chắp tay xin khoan dung với thôn dân.

Người mai mối cho bọn Tiền thị cũng đang xem náo nhiệt giữa đống liền lập tức tới giải vây: “Khương gia cô nương da mặt mỏng. các ngươi khi dễ con gái nhà họ nữa”.

Những khác vội : “Không dám dám, cháu rể của Khương gia tới lợn rừng to như cũng săn , chúng dám lỗ mãng gì chứ?”.

Thời điểm giỡn, Khương lão thái gia cũng vui vẻ  mở miệng, hôm nay là thời điểm cháu rể tới hạ sính, nếu tới, bằng cùng ăn một bữa cơm.

Các thôn dân tự nhiên là đồng ý nhưng cũng ăn , từng về nhà lấy chút thức ăn, chén đũa, bàn ghế, trong lúc nhất thời Khương gia càng lúc càng náo nhiệt.

Sắc mặt Triệu thị và Chu thị cổ quái, hai một trái một chuyện với lão thái thái Tôn thị.

Triệu thị hôm nay tới cũng hơn trăm , chầu cơm tốn bao nhiêu tiền chứ?

Chu thị cũng nếu là ăn bình thường thì nhưng ý tứ của lão thái gia chính là ăn thêm náo nhiết, khẳng định với đống thức ăn ở nhà thì đủ, bây giờ ?

Hai chị em dâu đều đang đau lòng vấn đề tiền bạc, Tôn thị vui nhíu mày : “Con lợn rừng cháu rể  săn mang thành bán ít nhất cũng bán vài trăm lượng. Hiện giờ bữa tiệc đáng là bao? Cũng thể để tới góp vui xong thì chúng đóng cửa ăn cơm, để mặt mũi chỗ nào nữa hả?”.

Triệu thị và Chu thị cũng sợ chồng, cũng dám tranh luận nữa, chỉ là hẹn mà cùng chửi thầm trong lòng, lợn rừng xác thực thể bán ít tiền nhưng nhiều tiền như cũng thể cho khác chứ? Thẩm nhị thật sự hiểu gì cả, trực tiếp bán lấy tiền ?

Khương lão thái gia là sĩ diện. từ khi phụ mẫu Khương Đào qua đời, đầu tiên tâm trạng ông như , cũng mặc kệ hai con dâu lẩm bẩm lầm bầm, với lão thái thái: “Bà phòng lấy một ít tiền,   lão đại mua mấy chỉ thịt heo, để lão đồ tể đem tới. Lão nhị mua rượu, cũng nhờ bán rượu mang tới đây. Tức phụ lão đại và tức phụ lão nhĩ đừng đó nữa, hương các nhà đều đem đồ ăn tới, các ngươi mau tới bếp hỗ trợ ”.

Lão thái gia lên tiếng, Triệu thị cùng Chu thị cũng dám nữa, nhận mệnh mà xuống bếp. 

Khương Đào trở về phòng, Khương lão thái gia bên ngoài thì càng thêm vui vẻ.

Thật sự quá buồn !

Hai bá nương bận bận , lão thái gia mắng một hồi, tự tiện chỉ hôn cho nàng còn chi tiền mua sính lễ hộ ân công. Hiện giờ ân công tới hạ sính, hai bá nương thành cu li trong nhà, hôm nay tới nhiều như , khẳng định lượng đồ ăn cần cũng sẽ lớn, khẳng định khi xong thì tay cũng nhấc mất. 

Nếu chuyện Khương Bách hạ dược, nàng cũng xem xem hai bá nương còn thể như nào trộm gà còn mất nắm gạo.

Nàng còn đang thì Khương Dương đẩy cửa .

“Hắn tới hạ sinh tỷ cao hứng như ?”. Khương Dương trầm mặt, chỉ là ngữ khí chút lành lạnh, sợ khiếp .

Khương Đào một loại cảm giác yêu sớm trưởng bối bắt , ngừng : “Đệ gia gia mới ? Hai bá nương hiện tại thở mất”.

Khương Dương : “Hôm nay nhiều nhiều miệng, đúng là một cơ hội ”.

Khương Đào gật đầu, “Chính xác. Dẫu hôm nay cũng nhiều , khẳng định đại phòng dám mạo hiểm xuống tay. Bằng nhiều đồ ăn như . bọn họ cũng sẽ sẽ đến tay ai”.

“Khương Bách tự cho là bản thông minh, siêu phàm, chừng tới ruột của cũng chướng mắt. Hôm nay sự tình biến, hẳn là quá tin tưởng đại bá nương, sẽ tự tay”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-mot-co-gai-nha-nong-my-mao-nhung-kho-ga/chuong-27.html.]

Khương Đào gật đầu , : “Tiết mục xuất sắc như cũng thể thiếu hai vai chính như chúng . Chúng mau thôi”.

Hai hề trì hoãn, tới bên Khương lão thái gia và Khương lão thái thái đón tiếp .

Mà ở nhà bếp Khương gia, Triệu thị cùng Chu thị đang bận tới bù đầu bù cổ, nào nhóm lửa, nhặt rau, rửa rau, thái thịt, hận thể mọc thêm mấy cái tay nữa để việc.

Khương Bách xuất hiện ở cửa nhà bếp, nháy mắt dấu với Triệu thị. Triệu thị liền lấy cớ chạy ngoài.

“Nương đưa dược cho ”.

Triệu thị sợ tới mức vội vàng duỗi tay che miệng , Khương Bách ghét bỏ mà gạt bàn tay bám đầy mùi dầu của nàng

“Sao tới chuyện lúc ? Chúng bàn bạc rằng để nương đưa đồ ăn cho tên bệnh ?”

Khương Bách nhíu mày hôm nay tới quá nhiều, nương hẳn sẽ tìm cơ hội xuống tay, vẫn là nên để thôi. Một lúc nữa chắc chắn sẽ kính rượu, sẽ mượn cớ đem rượu thuốc tới kính Khương Dương, càng tiện việc.

Triệu thị ậm ừ cầm gói thuốc chịu buông tay, con là sách, thể để con những việc như ? Lại tên tiểu tử thể vô cùng kém, nếu là trộn cùng với đồ ăn thì chỉ qua hai ngày, sẽ việc gì nhưng nếu bỏ hết rượu, một chén đó sẽ gϊếŧ nó ?

Khương Bách kiên nhẫn mà tự chừng mực, đoạt gói thuốc rời .

Sau Chu thị từ nhà bếp, tẩu tử đừng đó lười nhác. Triệu thị e sợ nàng cái gì nên lập tức trở về nhà bếp.

Hơn nửa canh giờ , Khương gia chính thức khai yến.

Nhà chính khẳng định là bày hết nên từ sân cho tới ngoài cửa đều bày nhiều bàn ghế.

Triệu thị cùng Chu thị cũng coi như là nhanh nhẹn. Tất cả các bàn đều hai tới ba món ăn.

Lão thái gia gọi Khương Bách cùng Thẩm Thời Ân tới, để bọn họ kính rượu các bàn.

Khương Bách là trưởng tôn, đại biểu cho Khương gia kính rượu là bình thường. Thẩm Thời Ân hiện tại chỉ là phân cháu rể tương lai, lão thái gia kêu , chính là đối với cách hôm nay của lòng.

Ban đầu các thôn dân đối với mối hôn sự với khổ dịch của Khương gia chút khó hiểu, đối với Thẩm Thời Ân cùng gốc gác chút bài xích. Trải qua chuyện ngày hôm nay, ngược khen dứt, nào là bản lĩnh, nào là ánh mắt của lão thái gia cực chuẩn, còn các tiểu tử mới lớn cũng vô cùng sùng bái , hùng luận xuất , về lớn lên cũng trở thành lợi hại như …. Tóm chính là náo nhiệt, chủ đề phần lớn đều xoay quanh Thẩm Thời Ân.

Khương Bách chỉ vẻ đắn của trưởng tôn nhưng thật thăm hỏi ai, oán hận mà Thẩm Thời Ân vài , cũng quên liếc Khương Dương.

Khương Dương cùng với lão thái gia, lão thái thái liên tục gắp đồ ăn cho , dặn dò hôm nay ăn nhiều một chút, coi như đứa trẻ mà dỗ dành.

Hôm nay là tỷ tỷ của Khương Dương đính hôn, theo lý thuyết cũng nên kính rượu. Lão thái thái và lão thái gia một hai cũng hề tới, còn thương sức khỏe , sợ uống nhiều rượu khó chịu ? chính cũng là thư sinh văn nhược, hai tháng nữa chuẩn thi huyện, bọn họ cũng lo lắng cho ?

Lại nghĩ tới xưa tiểu nhi tử đại tôn tử, lão nhân gia mệnh căn tử. Mà ở Khương gia, hai cái mệnh căn tử là phụ Khương Dương và Khương Dương. Hắn một cái trưởng tôn tên tuổi, sự quan tâm của cả nhà cùng với một phòng sách vốn dĩ là của !

Mà lúc Khương Đào đang bên lão thái thái, cùng Tiền thị chuyện với các nữ quyến nhưng  ánh mắt từ đầu tới cuối cũng rời khỏi Khương Bách.

Mắt thấy bắt đầu lén lút, Khương Đào dậy ngoài một chút, qua một lúc trở về bàn, nàng nhíu mày, một bộ dáng đầy tâm sự nhưng thể .

Tiền thị thấy nàng như liền chọc ghẹo: “Hôm nay chính là ngày lành của A Đào, nên nhíu mày. Xảy chuyện gì ?”.

Khương Đào ậm ừ chịu , chỉ là u sầu khuôn mặt càng rõ.

Lão thái thái Tôn thị thấy liền cao hứng, thả chiếc đũa nhỏ giọng với nàng: “Nhiều khách như , xị cái mặt xuống cho ai xem? Còn ngại đủ đen đủi ?”.

Khương Đào cũng thấp giọng trả lời: “Nãi nãi, con như nhưng là con thấy…”. Nói nàng nhấp môi, tỏ vẻ nên từ .

“Có chuyện thì !”.

Khương Đào lúc mới thấp thỏm mở miệng : ‘Con đằng , thấy đại đường cầm bình rượu trong góc… Con cũng thấy rõ ràng nhưng hệt như là đang bỏ gì đó rượu”.

Lão thái thái ngươi đừng bậy, đại đường ngươi là sách, thể hạ thứ gì trong rượu ? Ngươi xem như nào chứ?

Khương Đào trách cứ mà kinh hãi rụt cổ.

Khương Dương kéo kéo ống tay áo thái thái, hôm nay là ngày lành, nãi nãi đừng mắng tỷ tỷ nữa. Nàng nhiều ngày ngủ đủ, chắc là hoa mắt thôi.

Lão thái thái vui vui mà : “Nghi thần nghi quỷ, thế nhưng nghi tới trưởng nhà . Chờ yến tiệc xong xuôi sẽ dạy ngươi!”. rốt cuộc vẫn lưu mặt mũi cho Khương Dương mắng nàng nữa.

Khương Đào buồn buồn mà rũ mắt, chờ khác tới chuyện với lão thái thái, lão thái thái rảnh quản nàng nữa. Nàng liền dấu với Khương Dương.

Khương Dương cũng nhướng mày đáp , hai ăn ý mà giảo hoạt .

Sau Khương Đào thể hiện bản giáo huấn, tâm trạng ăn cơm nên về phòng nghỉ một lát.

Lão thái thái liếc mắt nàng một cái, sợ khách khứa thấy bộ dáng như của nàng, cũng cho phép rời .

Khương Đào xoay rời khỏi thì liền thu biểu tình, dựa gần tường mà tìm Khương Lâm.

Tiểu Khương Lâm đang chơi cùng đồng bọn vui vẻ, uy phong lẫm liệt mà xoa xoa eo sai, tới hôm nay chính là tỷ phu của , lợi hại đúng ? Về sẽ học một bản lĩnh cũng sẽ lợi hại như .

Dưới ánh mắt sùng bái của lũ bạn,  kích động tới mức hận thể biểu diễn một bộ quyền ngay tại chỗ.

Khương Đào thấy buồn , từ xa vẫy vẫy tay với .

Tiểu Khương Lâm tuy hưởng thụ sự ghen ghét của đồng bạn nhưng vẫn để tỷ tỷ lên hàng đầu, lập tức tới mặt nàng.

Khương Đào cũng xa, hạ giọng : “A Lâm, tỷ tỷ nhờ một chuyện”.

Tiểu Khương Lâm đúng là thời điểm hào quang vạn trượng vây quanh, vỗ n.g.ự.c thành vẫn đề, lên núi đao xuống biển lửa cũng tùy ý tỷ.

Bọn họ đang chuyện, thình lình bên cạnh xuất hiện một giọng nam trầm ấm: “Chuyện gì? Ta thể giúp ?”.

TBC

Khương Đào đảo mắt liền thấy hóa từ khi nào Thẩm Thời Ân tới mặt .

Hắn uống ít rượu, thần sắc vẫn tỉnh táo nhưng chút mùi rượu, sắc mặt đỏ, đôi mắt trông dọa . Bình thường ánh mắt nàng trong trẻo, nhưng lúc uống rượu, ánh mắt trở nên nóng bỏng hơn nhiều, hệt như thiêu nàng bằng cái nóng .

Khương Đào cũng dám nữa, thanh âm cũng một tia hoảng loạn, “Sao đây ?”.

Thẩm Thời Ân uống nhiều, sợ thắng men rượu nên giải tỏa một chút.

Đây đương nhiên thật, tuy kính rượu với lão thái gia ở trong viện nhưng vẫn chú ý Khương Đào ở nhà chính. Tuy cách một cộng thêm sự la hét ầm ĩ, rõ các nàng chuyện nhưng vẫn chú ý tới một màn lão thái thái mắng nàng .

Sau thấy nàng uể oải cúi mặt, liền tìm cớ đuổi kịp nàng.

Vốn là sợ nàng chịu ủy khuất nên hỏi thăm xảy chuyện gì nhưng mắt thần sắc nàng bình thường, Thẩm Thời Ân liền yên tâm hơn ít, hỏi nàng chuyện gì?

Khương Đào cân nhắc, nàng đúng là cho tiểu Khương Lâm đổi rượu Khương Bách hạ độc . Khương Lâm tuy thông minh nhưng dù cũng chỉ là hài tử, khẳng định việc chắc chắn bằng ân công.

Cho nên Khương Đào để Khương Lâm chơi.

Tiểu Khương Lâm nhỏ mà lanh, che miệng khanh khách, tỷ tỷ cùng tỷ phu thầm, quấy rầy nữa. Chọc tới Khương Đào đỏ mặt, nhéo má .

Chờ cho tiểu gia hỏa xa chạy , Khương Đào mới với Thẩm Thời Ân: “Đại đường của hôm nay chút đúng, tìm một cơ hội đổi bình rượu trong tay ”.

Bởi vì Khương Bách hạ độc trong rượu cũng chỉ là phỏng đoán, cũng chứng cứ, cho nên Khương Đào xong liền ngừng một lúc, nhíu mày trầm tư nghĩ với Thẩm Thời Ân như nào.

mới dứt lời liền ”.

Khương Đào nghĩ tới trả lời dứt khoát như , ấp úng hỏi: “Huynh còn hỏi tại mà”.

Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng cần hỏi, “Không cần hỏi vì cái gì, đều thấy ”.

Tim đập nhanh như trống bỏi, Khương Đào hoảng hốt rũ mắt xuống, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vậy… phiền ”.

Thẩm Thời Ân nhỏ nhẹ “ừm”, xoay liền dừng : “Muội nhà nghỉ ngơi , mặt hồng hơn cả uống rượu như ?”.

Ý trêu chọc vang lên bên tai, lỗ tai Khương Đào phỏng chừng cháy , rời hệt như gây chuyên gì, chọc nàng hổ chỉ thể dậm dậm chân.

Càng đáng giận chính là chân nàng dẫm nửa phần lực đạo, cái sự mềm mại hệt như nũng .

Loading...