Xuyên Thành Một Cô gái Nhà Nông Mỹ Mạo Nhưng Khó Gả - Chương 50

Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:49:30
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở nhà chính Khương gia hai , một phụ nhân búi tóc tầm 35 tuổi, mặc một kiện áo xanh lá bên ngoài, một nha búi tóc song nha.

Khương Đào nhận hai đều là bên cạnh Vệ phu nhân, trong lòng thấy kỳ quái, ma ma tiến lên : “Tiểu nương tử còn nhớ chúng ? Chúng hầu hạ phu nhân Vệ gia. Trước đó tiểu nương tử đáp ứng công cho nhà phu nhân, hiện giờ tới kỳ hạn, phu nhân hỏi một chút khi nào ngài rảnh rỗi qua phủ ?”.

Khương Đào lời cũng thụ sủng nhược kinh. Nàng chẳng qua mới qua Vệ trạch một , gặp mặt Vệ phu nhân cũng chỉ một , lúc nàng chút biểu hiện thưởng thức nhưng nàng cảm thấy chút thưởng thức tới mức sẽ phái riêng tới tìm nàng.

Trừ phi là Vệ phu nhân việc gấp dùng nàng.

“Không phu nhân sắp bái phỏng?”.

Ma ma : “Nương tử thông tuệ, phu nhân chúng đúng là ngoài bái phỏng, một một kiện y phục một chút. Không hai ngày nương tử tiện ?”.

Khương Đào vốn định ở Khương gia qua ngày thứ ba để mặt, đó dọn nhà xong tới Vệ gia báo danh. Tuy , nếu đáp ứng công cho Vệ gia, sớm hai ngày muộn hai ngày cũng gì khác biệt, hơn nữa Vệ phu nhân cũng sai tới tìm nàng, nghĩ tới gặp quan trọng.

Cho nên Khương Đào gật đầu : “Nếu phu nhân việc, hôm nay sẽ thu thập một chút dọn thành. Sáng sớm ngày mai sẽ tới phủ. Ma ma coi như ?”.

Ma ma : “Vậy phiền nương tử”. Nói xong lấy một túi tiền, : “Phu nhân nương tử mới tân hôn, hiện giờ vội vã quấy rầy thật sự nên. Đây là một chút tâm ý của phu nhân chúng ”.

Khương Đào vội là nàng nên thôi, thể khách khí như .

Ma ma liên nhét túi tiền tay nàng: “Cứ cho là quà mừng của thái thái ”.

Đợi nàng nhận , Vệ gia cũng ở lâu, mau rời .

Lão thái gia và lão thái thái gia chủ tới tìm nàng, cũng giữ nàng, : “Dù cũng là ở nhà gả cần chú ý cái gì mà ngày mặt. Rảnh rỗi tới thăm chúng ”.

Vì thế Khương Đào bảo Khương Dương và Khương Lâm thu dọn đồ đạc, để Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam thuê xe, nghĩ tới một thư phòng nên dọn tới trong thành.

Bởi vì sớm chuyển nhà nên Khương Đào và Khương Dương sớm gói ghém xong đồ đạc, chỉ tiểu gia hỏa Khương Lâm là an bài xong, Khương Đào nó gói hết chăn đệm, chính nó còn đếm ngón tay xem mang cái gì.

Xe bò nhanh tới, Khương Đào chỉ để Thẩm Thời Ân và Khương Dương hỗ trợ, ba bận cả một buổi sáng, dọn sách xong mới cho hai xe qua để đựng sách, đó mới lên xe .

Tiểu Khương Lâm là nhàn nhã nhất, cửa như chơi, một tay ôm Tuyết Đoàn nhi, một tay xách một chiếc rổ, trong rổ là những con gà con Khương Đào mua, hiện giờ chăm nhưng đáng tiếc quản gia bất lực, gà Tuyết Đoàn nhi ăn mất chỉ còn ba con.

Tuy cũng may là thiếu, nếu thì đúng là tiện mang .

Khương Đào kiểm kê một phen, thấy thiếu thứ gì mới chào tạm biệt lão gia gia và lão thái thái.

Khương lão thái gia vẫn còn , chỉ dặn dò bọn họ cẩn thận, nếu gặp khó khăn gì cứ về nhà.

Lão thái thái hốc mắt đỏ ửng, nước mắt cứ rơi dừng .

Trong lòng Khương Dương cũng chút dễ chịu nhưng mặt khác cũng tiện tỏ quá nhiều, chỉ lão thái gia và lão thái thái chú ý sức khỏe, rảnh sẽ về.

Nói xong, đoàn  bọn họ mới xuất phát.

Lúc khỏi thôn, Khương Đào nghĩ mấy tháng ở thôn Cây Hòe, tâm tình cũng chút phức tạp.

Ngay từ đầu nàng hạ quyết tâm nhanh rời khỏi nơi nhưng hai còn vướng bận nên đành sinh hoạt ở nhà cũ Khương gia. Mãi cho tới hiện tại, nàng rốt cuộc thể theo ý , tự do sinh sống.

Thẩm Thời Ân thấy nàng yên lặng xuất thần, liền ôm bả vai nàng, nhẹ giọng an ủi: “Nếu nàng bỏ , theo nàng về thăm là ”.

Khương Đào nhẹ nhàng , cũng giải thích, mà là : “Vệ phu nhân phái tới tìm , còn tặng một phần quà như , nghĩ tới bái phỏng quan trọng. Ta cũng khó hiểu, ở tiểu thành , ngay cả quan huyện phu nhân cũng nịnh hót bà , còn nhân vật gì đáng giá để bà coi trọng như ”.

Nàng chỉ là thuận miệng nghĩ hoặc trong lòng, vốn trông chờ Thẩm Thời Ân thể phân tích cái gì nhưng Thẩm Thời Ân xong, trầm ngâm ; “Tới quan huyện cũng nịnh hót Vệ gia, là Vệ gia từ kinh thành tới ?”.

Khương Đào nghĩ nghĩ : “Lần đầu tiên gặp Vệ phu nhân, bà hiện tại nhà họ cũng chỉ là thứ dân, kêu cần giữ lễ tiết. Nghĩ tới chắc hẳn nhà họ từng quan, hơn nữa, hạ nhân nhà họ tiến lui chừng mực, Vệ phu nhân còn khẩu âm kinh thành, nghĩ chắc ở kinh thành quan nhỏ”. Nói nàng thì thầm, “Quan huyện phu nhân tính tình bộc trực, Vệ phu nhân thích bà lắm nên nghĩ là quan văn”.

Phẩm cấp cao, hơn nữa là quan văn, họ Vệ, xâu chuỗi manh mối , Thẩm Thời Ân nhanh đoán lai lịch Vệ gia.

Hắn cũng gì thêm, chỉ với nàng: “Ngày thường phu nhân thông tuệ như , chỉ mới một nhiều tin tức thế.  Đáng tiếc phu nhân nam tử, bằng tiền đồ phía đúng là thể xem thường”.

Khương Đào là đang thổi cầu vồng thí. Nàng tự bản bao nhiêu phân lượng, thông minh một chút nhưng tuyệt đối tới hùng tài vĩ lược. Tuy , loại khích lệ vẫn khiến nàng vui vẻ.

Hai cũng , , , nở nụ .

Khương Dương thật sự là , ho đánh tiếng. 

Ý tứ rõ ràng như , ở đây còn đó! Các thể tích ít lời lúc riêng tư ?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-mot-co-gai-nha-nong-my-mao-nhung-kho-ga/chuong-50.html.]

TBC

Thường ngày chỉ Khương Lâm ngọt tới sống, nghĩ tới tỷ phu cũng là một bộ dạng như .

Khương Dương bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Mà Tiêu Thế Nam bên cạnh cũng là bộ dạng như gặp quỷ.

Bọn họ là em chơi chung từ nhỏ, quen mười mấy năm, còn thấy dỗ ai ngọt như .

Chẳng lẽ hiểu hết vị ca ca ?

Nếu ở đây nhiều , Tiêu Thế Nam cũng hỏi một chút ca ca vấn đề gì .

………………

Bên Vệ gia, Vệ phu nhân cũng Khương Đào đáp ứng.

Cho ma ma và nha lui xuống, Vệ phu nhân nhịn thở , với Vệ đại nhân bên cạnh: “Tú nương mai thể tới. Chuẩn chu , cũng thể bái phỏng Tô sư phó. Hy vọng chuyến thể thuận lợi, để Tô sư phó nhận nữ nhi chúng đồ , nàng dạy dỗ, như hôn sự của nữ nhi chúng cũng thuận lợi”.

Trước đó, Vệ gia là một nhà hai văn thần, đương nhiên cần phát sầu vì tiền đồ của nữ nhi. Mà hiện giờ, mấy năm nay Vệ lão thái gia lui xuống vị trí thủ phụ, Vệ đại nhân cũng lấy lý do về quê chiếu cố phụ bệnh nặng mà từ quan về quê, cả nhà thành dân thường, việc nhọc lòng đương nhiên cũng nhiều.

Vệ phu nhân sinh một trai một gái, nhi tử theo Vệ lão sách nhưng cũng cần lo lắng gì. Chỉ là nhi nữ chút khó xử. Vệ Như mắt cũng mười ba, từ nhỏ cả nhà nuông chiều. Thời điểm còn ở kinh thành, Vệ phu nhân nghĩ thầm cứ để nữ nhi ở nhà mấy năm xuất giá cũng muộn, vội vã đính hôn cho nàng. Hiện giờ hôn sự của nữ nhi khiến bà gặp chút khó khăn.

Đừng huyện thành lớn, tâm kế thực ít,

Tần gia tới tìm Vệ gia sớm nhất, còn hương phú gia khác, còn một ít từng quen lão thái gia, còn những nhà liên quan khác… Việc bọn họ cầu cũng đơn giản hai việc, một là Vệ đại nhân thu học sinh, hai là đánh chủ ý lên Vệ Như, kết gia với bọn họ.

Vệ phu nhân ở kinh thành còn chọn con rể lòng, ở cái huyện thành nhỏ bé càng khả năng!

Chỉ là việc Vệ đại nhân thu học sinh còn dễ, một nhận, khác cũng chỉ sách thanh cao, yêu cầu với học sinh nghiêm khắc. cự tuyệt nhiều tới cửa hỏi cưới, bên ngoài khẳng định sẽ Vệ Như mắt cao hơn đầu, coi ai gì. Nữ tử lập gia đình mà chịu thanh danh như chung quy cũng .

May mắn chính là mấy hôm , quan huyện phu nhân Hoàng thị tới cửa, Hoàng thị và Vệ phu nhân cũng đề tài gì chung, đơn giản đem những việc mới lạ tới kể cho Vệ phu nhân .

ngày binh lính thủ thành ở ban đêm cho một đại đội xe ngựa tiến kinh thành, giấy chính là Sở gia ở kinh thành.

Sinh ý của Sở gia trải dài khắp thiên hạ, Phù Dung tú trang ở huyện thành chính là của nhà . Sở Hạc Vinh mỗi năm đều tới kiểm toán, binh lính cũng nhận , hiếm lạ gì. Kỳ lạ là nhiều nhiều ngựa như , hơn nữa binh lính còn thấy Sở Hạc Vinh cung cung kính kính chuyện với trong xe ngựa, xưng hô với đối phương là “Tô sư phó”.

Hoàng thị cũng sâu xa trong đó, chỉ cảm thán : “Cũng là nhân vật lợi hại nào để Sở thiếu gia cung kính như ”.

Vệ phu nhân ở kinh thành nhiều năm, Hoàng thị nhưng nàng lập tức đoán phận của đối phương – Sở lão thái thái giao hảo , chỉ Tô Như Thị danh gia thêu thùa!

Vị Tô đại gia tổ tiên mười mấy đời đều thêu thùa, từ sớm phục vụ đồ thêu cho hoàng thất, nổi tiếng mấy trăm năm. Chỉ là đó Tô gia gặp nạn, cả nhà qua đời, chỉ còn một nàng nắm giữ bí kỹ tổ truyền.

Trong thiên hạ, phàm là nữ tử một chút thêu thùa đều sẽ bà.

Càng quan trọng là tài nghệ Tô sư phó  ngay cả đương kim Thái Hậu và Thẩm Hoàng hậu quá cố cũng khen bà dứt miệng, nếu là thể bà tán thưởng, chẳng khác nào gián tiếp quý nhân trong cung tán thành.

Vệ phu nhân còn , vị Tô đại gia cũng từng nhận đích nữ Ninh Bắc hầu phủ. Sau đó đích nữ đó bất hạnh qua đời, mấy năm nay Tô sư phó vẫn luôn đợi ở Sở gia, chỉ mỗi năm ngày sinh thần của Thái Hậu sẽ dâng tặng ít đồ thêu, còn tất cả thời gian còn đều tiếp khách, thêu thùa.

Khó khi Tô sư phó xuất hiện tại huyện thành, Vệ phu nhân nghĩ thể đem Vệ Như tới bên Tô sư phó, mặc dù chỉ là tử danh nghĩa, cũng là – gần nhất cũng thể danh chính ngôn thuận lý do chắn mấy tới cửa mai, chỉ Vệ Như ở nhà học nghệ là . Thứ hai là cũng tạo thanh danh cho Vệ Như, cũng tiện tìm mối hôn sự .

Chỉ là Vệ phu nhân cũng Tô đại gia là chuẩn ở đây chỉ là ở vài ngày ngắn ngủi, nghĩ tới nhà bái phỏng một , lúc mới vội vàng tiễn Hoàng thị , sai tìm Khương Đào, bảo nàng sớm đến y phục cho bà.

Vệ Thường Khiêm đang sách ở một bên, xong lời bèn khép sách, thở dài : “Là liên lụy tới bà, ngay cả một kiện váy áo cũng đặt may”.

Vệ phu nhân dậy thêm cho ông, “Là phu thê nửa đời , còn với như ? Chỉ là một kiện y phục mà thôi, là chúng về vội vàng, cái gì cũng kịp chuẩn nên trong lúc nhất thời mới chút khó khăn, liên lụy ?”.

Vệ Thường Khiêm tự trách trong lòng, vỗ vỗ mu bàn tay của Vệ phu nhân.

Vệ phu nhân nghĩ ông sẽ phiền lòng vì loại chuyện , lảng : “Mấy ngày nay,ông cũng xem qua ít học sinh, ai mắt ông ?”.

Vệ Thường Khiêm bất đắc dĩ : “Hoặc là đứa thiên phú hoặc là chính như Tần Tử Ngọc, vài phần thiên phú nhưng phẩm tính giống , đều thể trọng dụng”.

Vệ phu nhân : “Không ánh mắt ông quá cao ? Dù thu học sinh cũng chỉ để kinh thành bên ông nhàn rỗi ở nhà, cuốn phân tranh của triều đình, bằng cứ lựa một đứa ”.

Vệ Thường Khiêm thể, “Chuyện như dạy học và giáo dục há thể coi như trò đùa? Tuy là để kinh thành yên tâm, mới quyết định thu học trò. nếu thật sự bái sư, học sinh đó cũng là con rể, sẽ giáo dưỡng hệt như nhi tử của chúng , cho mưu cầu tiền đồ. Hơn nữa vì dính tới phân tranh triều đình, cũng nghĩ tới thu ở nhà quan đó, hoặc là học trò nhà bối cảnh, bớt cho nào tâm nghĩ ở tiểu thành còn quên luồn cúi, mượn quan hệ, trồng nhân mạch”.

Biết đây là phu quân nhà kiên trì, Vệ phu nhân dám gì, chỉ : “Trong nhà quan, bối cảnh thì chỉ học sinh nhà nghèo. Đáng tiếc con cháu nhà nghèo sợ là đến chuyện ông nhận học sinh cũng , những nhà đó cũng sẽ che chắn tin tức, chúng thể dán bố cáo, vội vàng cho bọn họ…”.

Đạo lý Vệ Thường Khiêm nhưng cũng chỉ thể thở dài: “Nếu thật sự duyên sư đồ thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt”.

Loading...