Xuyên Thành Một Cô gái Nhà Nông Mỹ Mạo Nhưng Khó Gả - Chương 95

Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:51:12
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ Khương Đào cũng khách khí, lên ; “Vậy hôm nay khiến cho Tiểu Vinh tiêu pha một bữa ”.

Nghe ăn ngon, Khương Lâm lập tức buông điểm tâm xuống, trực tiếp chạy tới cửa.

Khương Đào nhịn mắng một tiếng “ham ăn”. Sau đó chuẩn dậy, Khương Đào đỡ Tô Như Thị dậy.

Tô Như Thị lắc đầu : “Ta lớn tuổi, đồ ăn tửu lâu nhiều dầu nhiều muối tiêu hóa , ăn bao nhiêu, tiện ngắt hứng thú của mấy đứa, cũng chỉ mấy đứa thôi”.

Sở Hạc Vinh bồi tội cho bọn Khương Đào, khẳng định cũng sẽ mời Thẩm Thời Ân. Tô Như Thị tiện gặp Thẩm Thời Ân. Nghĩ như , Khương Đào cũng miễn cưỡng, đó gói một chút đồ thanh đạm về cho bà.

Nói xong, đoàn bọn họ vô cùng náo nhiệt mà về tửu lâu, Sở Hạc Vinh còn quên sai gã sai vặt tới hẻm Trà Hồ đợi, đợi Thẩm Thời Ân trở về liền mời tới.

Đợi bọn họ , nụ mặt Tô Như Thị mới nhạt .

Đồ tránh tới, là nàng và lão thái thái Sở gia tương giao nhiều năm, tình nghĩa thâm sâu.

việc nào việc đó, nàng sẽ bởi vì một Sở Hạc Tường mà trách nhầm những khác ở Sở gia, tuyệt đối sẽ để đồ coi như con gái khác tính kế như !

dậy về án thư, thư.

Mấy năm nay bà để ý tới thế sự nhưng những Tô gia năm đó còn sót vài , cũng chút nhân mạch. Lợi dụng nhân mạch tố giác gièm pha Sở Hạc Tường một chút, khiến khi phân gia chút bất lợi, cũng là quá khó.

Viết xong thư, bà nhờ Sở gia đưa mà sai nha cận tìm dịch phu tới.

Phong thư vòng vòng mới tới kinh thành, lúc đó Sở Hạc Tường Sở gia chuộc về, lão thái thái giận kinh , dứt khoát phân gia luôn.

nghĩ tới khi phân gia xảy một chuyện, thương hộ khác tìm tới cửa, tố giác Sở Hạc Tường mấy năm nay việc thật giả lẫn lộn, lừa gạt , ở kiếm tiền riêng.

Vì thế Sở Hạc Tường bởi chuyện phân ít mấy phần, Sở lão thái thái dứt khoát bất hòa với trưởng tử trưởng tức, chỉ lưu tiểu nhi tử và tiểu nhi tức yêu thương nhất, cũng chính là cha của Sở Hạc Vinh ở trong phủ.

Sở Hạc Tường nghĩ tới chia tài sản nhiều thì thôi, thanh danh thành thật cũng truyền trong giới kinh doanh.

Tâm tình buồn bực nên ngoài uống rượu mua vui nhiều ngày, cuối cùng như nào, một đêm khuya nào đó c.h.ế.t vì thượng mã phong*.

*Cái chắc các bạn cổ trang nè, là do chuyện nhiều quá mà ngoẻo.

Theo lý thuyết, Sở Hạc Tường còn đang trẻ trung như , mua vui mấy ngày cũng thể c.h.ế.t đột ngột như .

cách c.h.ế.t thực sự thể rêu rao, Sở gia tiện lớn, chỉ đành âm thầm điều tra, tra xét hồi lâu cũng kết quả gì, cuối cùng chỉ đành chịu đựng kết quả .

Đương nhiên đây là chuyện , hiện tại, Sở Hạc Vinh tiêu xài một phen nên tuyệt bủn xỉn, mời bọn họ Vọng Giang Lâu nhất ở huyện thành .

Huyện thành sông*, Vọng Giang Lâu tên như là do lão bản nơi họ Giang.

*Sông trong tiếng Trung tiếng Hán là 江, phiên âm là jiang, hán việt là Giang.

Giang lão bản là địa phương, mở tửu lâu khi lập gia thất, cả nhà dọn tới một nơi khác lớn hơn, cũng mở một tửu lâu khác lớn hơn nhưng quên gốc gác của , do đó tửu lâu ở huyện thành đời. Bao nhiêu năm trôi qua, chất lượng của Vọng Giang Lâu nâng cao nhiều nhưng giá cả lập đường phân cách với nơi đây, bình thường đúng là thể trả .

Sở Hạc Vinh là khách quen nơi , phòng lớn nhất. 

Tiểu nhị ân cần rót , lau ghế hỏi bọn họ ăn cái gì?

Sở Hạc Vinh nghĩ bọn Khương Đào đều tính, tuy đáp ứng tới ăn bữa tối nhưng khẳng định sẽ gọi đồ quá đắt, hơn nữa bọn Khương Dương đang chịu tang, ăn mặn, chỉ thể ăn một ít, dứt khoát : “Các món nổi tiếng của tiệm gọi một phần, ít mặn, mặt khác nhớ với nhà bếp, muộn chút nữa chút đồ thanh đạm cất hộp”.

Không lâu đồ ăn mang tới, Thẩm Thời Ân cũng gã sai vặt đưa tới.

Trong phòng cũng ngoài, mấy tiểu tử ăn kiêng nể, một bàn đồ ăn chốc lát liền bay hơn phân nửa.

Sau Sở Hạc Vinh gọi tiểu nhị mang một vò rượu ngon mang lên, rót đầy* cho Thẩm Thời Ân và Khương Đào, đó giơ chén rượu : “Hôm nay là Sở gia chúng với , con ở đây bồi tội với ”.

*Người Trung Quốc thói quen rót nửa chén và đầy chén rượu. Đây là lễ tiết khi tiếp khách nên cũng để dô cho các bạn nè.

Khương Dương liền buông ly rượu của xuống: “Đây là việc do Sở Hạc Tường tự , chúng sẽ giận cá c.h.é.m thớt lên bộ Sở gia, càng sẽ trách . Bữa cơm hôm nay cũng coi như là bồi tội, chỉ tính là cả nhà chúng đang vui vẻ ăn một bữa ?”.

Sở Hạc Vinh thấy bọn họ thực sự khúc mắc trong lòng, cuối cùng cũng thả lỏng thở dài một .

Hắn là thực sự thích cả nhà Khương Đào, tuy rằng ban đầu chỉ là do quan hệ gọi một tiếng “cô cô”, “thúc thúc” nhưng mấy tháng thực sự là coi bọn họ thành nhà. Hơn nữa, nhất với Tiêu Thế Nam, còn nghĩ tới nếu bản ruột thì cùng sẽ như thôi.

Sáng sớm, phán đoán lời của Sở Hạc Tường như nào, lừa nhận tội , những bình tĩnh, sợ rằng họ hiểu nhầm cảm tình dành cho .

TBC

“Là sai ”, Sở Hạc Vinh nâng chén, “Đây là cháu trai con kính cô cô và thúc thúc”.

Khương Đào và Thẩm Thời Ân lúc mới cụng ly với .

Uống rượu , Khương Đào cũng ngon , chỉ thấy Thẩm Thời Ân khó mà lộ biểu tình thỏa mãn, nghĩ đến tư vị hẳn tồi.

Ngày thường ở nhà uống rượu, Khương Đào thấy lúc hai đính hôn, thấy cũng uống nhiều một chút chứ bao giờ thích uống.

Sau đó, Sở Hạc Vinh kính, Khương Đào cũng ngăn, nghĩ Thẩm Thời Ân cũng khó một khoan khoái.

Khương Dương và Tiêu Thế Nam hôm còn học, hơn nữa cũng giống Sở Hạc Vinh trưởng bối trong nhà thường xuyên mang yến tiệc bàn chuyện kinh doanh, chút tửu lượng, bọn họ cũng chỉ dùng bữa.

Thẩm Thời Ân tửu lượng , hai một lớn một nhỏ mau uống hết một vò, Sở Hạc Vinh sai tiểu nhị mang lên một vò.

Khương Đào thấy những khác cũng ăn xong, để bọn họ về công khóa, nàng cùng tiểu nhị lấu đồ ăn, mang qua cho Tô Như Thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-mot-co-gai-nha-nong-my-mao-nhung-kho-ga/chuong-95.html.]

Bởi vì bọn họ tới tửu lâu sớm, lúc mang đồ ăn ngoài trời cũng mới bắt đầu tối.

Đang lúc cuối xuân, trời tối chậm, thời gian cấm ban đêm cũng chậm hơn một chút.

Hơn nữa, huyện cũng giống ở nhà quê trời tối liền ngủ cho nên ít nhà bây giờ mới đang nấu cơm.

Khói bếp lượn lờ cộng với mùi đồ ăn phiêu đãng trong gian, đường thành tốp năm tốp ba, nhanh chậm mà về nhà, lạnh phả mặt khiến bất giác lộ ý nhẹ nhàng.

“Trở về ngoan ngoãn bài, buổi tối tỷ về kiểm tra”.

Khương Đào kỳ thật cũng thể kiểm tra cái gì, đặc biệt là gần đây công khóa của Khương Dương càng ngày càng thâm sâu, nàng như lọt sương mù

ba vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Đệ cùng với tỷ ”, Khương Dương yên tâm , “Trời tối như ”.

Hắn như , Tiêu Thế Nam và Khương Lâm cũng đưa nàng .

Khương Đào xua tay, “Tỷ cũng hài tử, tửu lâu cách nơi đó xa, đưa đồ ăn xong còn về trả hộp, các cùng thì thời gian bài? Mau trở về ”.

Khương Dương bọn họ tính lộ trình cũng gần, cũng kiên trì nữa.

Mấy tách xong, Khương Đào về chỗ của Tô Như Thị, tới lui cảm giác theo .

Tuy trời tối, nàng chỉ cầm một chiếc đèn lồng tửu lâu cho mượn, cũng thật sự rõ.

Cũng may mười lắm phút , nàng tới nơi .

Tô Như Thị rửa mặt, đang sách, thấy nàng tới : “Ta chỉ là thuận miệng , con còn cất công đưa tới ?”.

Khương Đào cũng : “Nếu ngài thì con cũng thể giữ lời . Tuy như là ngài ăn ?”.

Tô Như Thị xác thật ăn nhưng Khương Đào mất công đưa tới, bà vẫn sai lấy đũa ăn vài miếng.

Khương Đào cũng quấy rầy bà nghỉ ngơi, lâu bèn cầm hộp trở về.

Tô Như Thị yên tâm, sai gã sai vặt và nha cùng nàng.

Ra khỏi tòa nhà, cảm giác khác chằm chằm tới.

nha và gia đinh cảm thấy, Khương Đào cho rằng chính là do ảnh hưởng của chuyện đêm qua, nghĩ nhiều thôi.

Đợi tới cửa Giang Vọng Lâu, gia đinh và nha trở về phục mệnh, Khương Đào cầm hộp trong liền đụng một .

Nàng vội vàng xin , ngẩng đầu đối phương.

Đứng ở mặt nàng chính là một thiếu niên mặc áo bào đen, vấn tóc bằng trâm hoàng dương.

Biểu tình thiêu niên vô cảm, giữa mày nhíu dữ.

“A, là ”. Khương Đào lùi về một chút, : “Buổi sáng còn cảm tạ , nghĩ tới lúc liền gặp ”.

Thiếu niên nhướng mày, bởi vì một động tác nhỏ mà cả khuôn mặt mới chút sức sống, “Ngươi nhận ?”.

Khương Đào mím môi gật đầu: “Chính là buổi sáng ở nha môn, lúc vội vã chạy bên ngoài, duỗi tay che cho một phen, quên ?”.

Tiêu Giác đương nhiên quên, chỉ là buổi sáng một bộ y phục khác, đội đấu lạp, xen lẫn đám . Hắn nghĩ rằng chỉ là đổi một bộ y phục, một bộ quần áo mà Khương Đào liếc mắt còn thể nhận .

Đương nhiên Khương Đào cũng thần như , thể gặp qua một quên. Mà là khí độ của thiếu niên , trong đám cũng là hạc giữa bầy gà, những khác so mờ nhạt hơn nhiều.

Đời Khương Đào là buộc học qua dáng vẻ, học xong, lúc lúc cũng sẽ thể hiện cho nên lúc nàng lập tức nhận thiếu niên bất phàm , nghĩ những xung quanh hẳn là gia đinh hoặc hộ vệ.

Hơn nữa, thiếu niên còn một chút hương đàn hương, tuy mùi đậm nhưng lúc buổi sáng hai ở gần nên nàng ngửi rõ.

Mới hai đụng , hương vị bay tới, tự nhiên khiến nàng xác nhận nhận sai .

“Người nhà ?”. Khương Đào về phía , thấy ai, nàng nhíu mày : “Đệ rời cùng nhà ?”.

Tiêu Giác đầu tiên là lắc đầu, đó gật đầu: “Ta rời cùng nhà”.

“Có cần tìm giúp ? Ta thấy bản địa”.

Khương Đào tuy rằng ở huyện thành lâu nhưng quen ít, diện mạo phi phàm như thiếu niên , ngay cả công tử tri huyện Tần Tử Ngọc bằng một nửa, Sở Hạc Vinh tuy phú quý nhưng dáng vẻ kém nhiều, khẩu âm , Khương Đào càng thêm khẳng định xuất hiển hách, nơi đây.

“Ta đúng thật địa phương”. Tiêu Giác : “Ta là tới tìm cữu cữu”.

“Hóa là tới tìm . Ta thể cùng tìm tới tìm nhà cữu cữu ?”.

Tiêu Giác trả lời, trầm ngâm : “Ngươi đối với ai cũng nhiệt tình như ?”.

Khương Đào lắc đầu . Kỳ thật cùng kỳ quái, nàng chuyện với thiếu niên cảm ơn buổi sáng che chở cho nàng. thấy khuôn mặt càng thêm thiết, nhịn giúp .

Tuy phần thiết ở trong mắt đối phương chính là ân cần quá mức, ý .

Nàng ngượng ngùng , “Có thể là nhà nhiều , thấy và bọn họ lớn hơn là bao nên nhịn quan tâm vài cầu. Đệ đừng hiểu lầm, ác ý”.

Hai đang chuyện, thanh âm Thẩm Thời Ân từ phía truyền tới: “Sao ? Đang chuyện với ai thế?”.

Loading...