Nói thật thì Phó Diệc Sơ  chút  yên tâm khi giao Phó Vân Kỳ cho Lâm tổng.
Cậu cứ cảm thấy giao Anh Hai cho Lâm tổng là   chút nào, cứ như thể  đang  cò mồi . Nếu đêm nay xảy  chuyện gì  ngờ tới, sáng mai   tỉnh dậy, phát hiện    sang trách  cả đời thì . Khi đó  còn mặt mũi nào  thẳng  Anh Hai nữa!
Dù  mục đích của họ là  thiết lập mối quan hệ  thiết với Lâm Thi Hoa, nhưng  thể mạo hiểm "bán" Anh Hai  một cách mơ hồ như thế  .
Bất đắc dĩ, Phó Diệc Sơ đành tiến lên, cố gắng kéo mạnh Phó Vân Kỳ .  Anh Hai cứ như  dán keo siêu dính,  kéo thế nào cũng  tách  . Ngược ,   càng bám chặt lấy Lâm Thi Hoa hơn, sống c.h.ế.t  chịu buông tay!
"Tam thiếu,  cũng thấy  đó! Cũng     đồng ý cho  đưa  , mà   vốn dĩ là    với !
Thôi! Anh đừng ép buộc   nữa. Tối nay để  chăm sóc   cho."
"..."
Phó Vân Kỳ say mèm, bám riết lấy Lâm Thi Hoa  buông, cả cơ thể dán chặt  cô,  vẻ vô cùng ngoan ngoãn, yên tĩnh.
Hoàn   thể tách rời hai  họ, điều  khiến Phó Diệc Sơ tức tối đến mức  phát điên.
Nếu   Lâm tổng còn  đây, Phó Diệc Sơ thật sự  tung một bạt tai thật mạnh, tát cho ông  ma men  tỉnh táo!
Cuối cùng, Lâm Thi Hoa trực tiếp  lệnh cho vệ sĩ đưa Phó Vân Kỳ . Phó Diệc Sơ  thể ngăn cản, chỉ đành bất lực   Hai   tình trong mộng bế lên xe,  chiếc xe sang dần khuất  màn đêm.
Anh  đầu, rút điện thoại ,  tủi   phẫn uất gõ  group chat gia đình:
"Cả nhà ơi! Ai thấu  nỗi lòng của em! Anh Hai  phú bà mang  , giờ    đây?
Nếu lỡ xảy  chuyện gì, sáng mai ảnh tỉnh   trách em ? Lâm tổng   quá nhiều vệ sĩ chắn , em thực sự lực bất tòng tâm…"
Trong nhóm, cả nhà họ Phó đều choáng váng. Họ  hôm nay chơi  quá đà, nhưng  ngờ  đến mức qua đêm cùng  luôn.
Mọi chuyện diễn   nhanh quá ? Tình hình  liệu   ? Say rượu  dễ mất kiểm soát, mà hai    đang  chemistry với  nữa chứ. Liệu   mượn rượu tỏ tình ? Trai đơn gái chiếc ở cùng , trong tình trạng mơ mơ màng màng thế ,  dễ  quá giới hạn!
Mọi  bàn tán xôn xao, ai cũng lo lắng Phó Vân Kỳ tỉnh  sẽ hối hận.
Phó Hoài Yến đột nhiên chen , cắt ngang cuộc thảo luận:
"Đều là  lớn,  chịu trách nhiệm về hành vi của . Anh cảm thấy      , ngược  còn là cầu còn  ."
Nghe ,   đều thấy hợp lý. Dáng vẻ của  Hai lúc đó quả thực  cam tâm tình nguyện.  là  mất mặt thật.
Phó Hoài Yến  gửi tin nhắn xong, tầm mắt bỗng chạm  nội dung đang hiện  đầu Tô Vãn Kiều.
【 Chắc   đợi đến khi Phó Vân Kỳ giải quyết xong " đầu"  mà Phó Hoài Yến vẫn còn là trai tân lớn tuổi đó chứ?
Nếu  nhớ  lầm,   vẫn còn zin, là một 'lão xử nam'  từng nếm qua trái cấm! Thậm chí ngay cả tình nhân cũng   nốt!
Có khi nào là do   ...   nhỉ? Chậc chậc chậc.】
"..." Phó Hoài Yến  xong suýt ngất! Sớm muộn gì  cũng  Tô Vãn Kiều chọc cho tức c.h.ế.t mà!
Anh đột ngột tiến  gần, vòng tay ôm lấy cô từ phía , khiến cô giật  thon thót.
Cô lập tức nhận  tiếng lòng   bại lộ,  hổ  thôi. Vừa nghĩ  về  , ngẩng đầu lên  thấy họ ở ngay  mặt. Quan trọng hơn,   còn  thể   suy nghĩ của cô. Hỏi  mà  ngượng chín mặt cho !
Giọng  trầm ấm, đầy vẻ thích thú vang lên bên tai cô: "Kiều Kiều, em đang nghĩ cái gì mà  lành mạnh  hả?"
"..."
【  là  lành mạnh, chắc chắn  qua  kiểm duyệt !】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-hao-mon-tieng-long-bi-nghe-thay/chuong-64-mot-dem-khong-ngu.html.]
Tô Vãn Kiều thực sự  tài nào kiểm soát  suy nghĩ của .
Nhiều khi những ý nghĩ cứ tự động nảy , cô đành mặc kệ. Dù    cũng     đầu, còn  thể  gì  cô chứ.
Phó Hoài Yến cảm thấy nhất định   rõ hiểu lầm ,  chứng minh cho cô , rốt cuộc     .
Anh  thì thầm bên tai cô, giọng khàn khàn hơn: "Nếu em thực sự     khỏe  ,   tự  đến kiểm chứng thử xem?"
"!!!!"
Tô Vãn Kiều vội vàng lùi , lắp bắp: "Vẫn... vẫn là thôi . Chuyện     cho lắm."
【 A a a! Thật sự  ! Dòm ngó! Dòm ngó! Chảy nước miếng !】
Tô Vãn Kiều bất lực,  cô   thể  một đằng nghĩ một nẻo đến mức  cơ chứ! Cô chỉ  tìm một cái hố để chui xuống vì quá quê! Cô  hổ đến nỗi  dám ngẩng đầu  thẳng   đối diện.
Phó Hoài Yến bật  khẽ,   nhịn  mà  vang một cách sảng khoái. Tô Vãn Kiều trông thật buồn  khi ngoài miệng    nhưng tiếng lòng  cực kỳ thành thật. Có cô gái  bên cạnh, cuộc sống của  bỗng trở nên vui vẻ và sinh động hơn hẳn.
Anh  cô, giọng  trầm thấp đầy dịu dàng: "Hay là chúng  cùng thử  nhé? Tối nay ngủ chung  ? Cậu Hai cũng  ôm mỹ nhân , em cũng  nỡ để  phòng đơn gối chiếc một  chứ?"
【 Chỉ là ngủ thôi ? Ha ha, gan cũng lớn thật đấy! Dám dụ dỗ một  phụ nữ mạnh mẽ như !】
"..." Phó Hoài Yến  phá  .
Anh trực tiếp cởi phăng áo sơ mi, phô bày cơ bụng săn chắc  hảo, đường nét như  điêu khắc.
Không đợi Tô Vãn Kiều kịp phản ứng,   bế bổng cô lên và bước thẳng  phòng ngủ.
Đêm đó, cả hai mất ngủ.
——————————
Ở một nơi khác.
Sáng hôm , Phó Vân Kỳ tỉnh dậy với cơn đau đầu kinh khủng. Anh nhận   đang   một chiếc giường cỡ lớn. Điều đáng sợ hơn là   hề mặc quần áo,  cổ còn vương  vết son môi đỏ chót, khiến  trợn trừng mắt.
Đây là ? Rốt cuộc là  đây???
Không lâu , một  hầu  , mang theo một bộ vest hàng hiệu mới tinh, kiểu dáng   khác với bộ  mặc hôm qua.
Phó Vân Kỳ vội kéo  hầu  hỏi nhỏ, bộ đồ hôm qua của    .
Người hầu đáp: "Lâm tổng bảo là  xé rách , nên bảo chúng  chuẩn  bộ mới cho ."
"..."
Chuyện quái quỷ gì đang xảy  thế !!!
Điều tồi tệ hơn là  nhận  đây là một nơi   xa lạ,   nhà .
Phó Vân Kỳ    thể nhớ nổi chuyện gì  xảy  tối qua.  khi  mở điện thoại ,  lập tức hóa đá tại chỗ,   như  đóng băng.
Màn hình hiển thị tin nhắn mới nhất từ Lâm Thi Hoa:
"Chào buổi sáng, bé yêu đáng mến của chị. Tối qua em thật sự tuyệt vời."
!!!!