Giang Niệm Tư dời tầm mắt, hướng về phía Giang Bằng Vũ gật đầu: “Em chút khát”
“Đây, uống nước .”
Giang Bằng Vũ tùy ý lấy bình nước từ trong túi hành lý , vài giọt nước vô tình rơi bà lão, bà vô thức lùi vài bước.
“Thật xin , bình nước vặn chặt nên đổ lên đứa bé ?” Giang Bằng Vũ lo lắng đứa trẻ, chú ý tới biểu tình của bà cu.
Giang Niệm Tư thể rõ ràng, bà giá thấy Giang Bằng Vũ tới gần, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng, lộ một tia cảnh giác cùng sợ hãi.
Phản ứng như khiến Giang Niệm Tư cau mày, tại bà già sợ trai đến như thế?
Theo lý thuyết, ở thời đại , hình ảnh Quân đội Giải phóng Nhân dân trong mắt dân bình thường là một sự tồn tại luôn luôn tôn trọng, cho dù bày tỏ sự tôn trọng, thì họ cũng sẽ sợ hãi.
Trừ khi... đối phương chuyện , sợ quân giải phóng bắt đầu.
Vậy thể là chuyện gì đây?
Giang Niệm Tư vô thức liếc đứa bé trong lòng bà .
Nước da của bà già thô ráp và xám xịt, trông bà như một quen với cuộc sống vất vả.
Về phần đứa trẻ trong tay bà , mặc dù quần áo bẩn thỉu, mặt đầy bụi bặm nhưng khuôn mặt trắng nõn và mịn màng.
Mặc dù trẻ em chung đều làn da nhưng trẻ em nhà nghèo thì thường làn da như .
Tất nhiên, đây chỉ là xét theo khuôn mẫu bình thường và luôn những trường hợp ngoại lệ.
Giang Niệm Tư vẫn chút nghi hoặc đối với bà lão .
Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô.
DTV
Bà già là kẻ bắt cóc trẻ em ?
Giang Bằng Vũ thể trở mắt một bà già bên cạnh với đứa cháu bế trong tay, còn thì thoải mái.
Suy nghĩ một lúc, : “Bà ơi, bà chỗ của con , con cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-296.html.]
“Không, cần, chỉ thôi”
Bà lão lập tức từ chối ngay.
Giang Niệm Tư cũng bỏ qua việc cô thấy trong mắt bà hiện lên sự hoảng sợ.
Chắc chắn là vấn đề.
Giang Niệm Tư ho khan một tiếng, : “Anh , xuống ”
Vừa , cô đưa tay kéo vạt áo của Giang Bằng Vũ.
Chỉ cần kéo một cái, Giang Bằng Vũ xuống.
Giang Niệm Tư giả vờ vô tội : “Anh ơi, đến gần đây, em sẽ chia sẻ với một bí mật về đối tượng của em.”
Giang Bằng Vũ nghiêng với Giang Niệm Tư: “Tư Tư, lát nữa yên tại chỗ của em, đừng chạy lung tung”
Giang Niệm Tư sửng sốt một chút, đầu Giang Bằng Vũ, kề tai nhỏ: “Anh cũng cảm thấy bà lão vấn đề ?”
Giang Bằng Vũ từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: “Em quên trai em nghề gì !”
Hoá ban nãy cố tình đổ nước bà .
Từ lúc lên tàu, vẻ mặt của bà lão luôn lộ vẻ lo lắng và sợ hãi, bà thực sự cho rằng mù .
ngạc nhiên, Giang Niệm Tư cũng chú ý tới, cô quả đúng là em gái , thông minh quá!
“Vậy chúng nên thế nào? Chúng xác định , nếu đứa nhỏ thật sự là cháu của bà thì ?”
Giang Bằng Vũ nháy mắt với cô, nhỏ giọng : “Nếu thực sự là cháu trai của bà , trai em sẽ xin . thà bắt nhầm bà để tra rõ còn hơn để bà ”
Đứa bé qua thì tầm sáu bảy tuổi, nếu cháu trai của , nó thể chuyện bình thường, nhất định sẽ .
Giang Niệm Tư đứa bé thấy vẻ giống như thể mở miệng , đầu óc nó vẫn còn mê mang.
Giang Niệm Tư kiếm cớ, để Giang Bằng Vũ lấy túi vải thô , lục lọi lấy một ít đồ ăn nhẹ.