Tiếng chiêng họp làng  vang lên,   khác với   , bởi cả nhà đều  cùng  đến, vì là ngày chọn thôn trưởng mới.
Trần Nhược Lan phân vân hồi lâu giữa chiếc trâm cài mới và chiếc trâm cũ, cuối cùng Vu Xuân Miêu tự tay cắm chiếc trâm mới lên tóc bà, dịu dàng :
“Mẫu , nay nhà chúng   tiền cũng  giấu  nữa. Trương Quế Hoa xưa  chuyên gây rối, giờ cũng  ngoan ngoãn, chẳng còn gì đáng sợ nữa . Tiền    trộm cướp mà , mẫu   như , cài một chiếc trâm cũng chẳng ai dám  gì!”
Trần Nhược Lan đưa tay v**t v* búi tóc, soi  trong gương, vành mắt bỗng đỏ hoe. Bà nhớ  những năm tháng  đây,  trong gương thường là bà và trượng phu sớm tối đắp đổi  .
Tiền Đa Đa ở nhà trông coi, Tề Nguyên xách hai chiếc ghế dài, cả nhà chỉnh tề lên đường đến sân đình  gốc đa lớn.
Bên  gốc đa, hai chiếc bàn lớn  bày sẵn, thôn trưởng và tiểu  trong trấn  chờ. Tiểu   tuổi còn trẻ, nhưng là quan  trấn, lễ nghi đàng hoàng,  dậy  mấy lời khách sáo:
“Năm nay Bắc Sơn thôn  nộp đủ thuế , công lao  phần nhiều nhờ  Cao thôn trưởng…”
Cao Trường Phát  cúi đầu, dáng vẻ khiêm tốn.
Tiểu   tiếp:
“Nay đến kỳ bầu cử ba năm một , nếu     dị nghị gì, thì Cao thôn trưởng sẽ tiếp tục giữ chức thôn trưởng Bắc Sơn thôn…”
Một tiếng hô lớn vang lên từ phía dân làng, Trịnh Vĩ Cường  dậy:
“Ta  ý kiến! Lần   chọn  khác!”
Cao Trường Phát sắc mặt trầm xuống, liếc  Trịnh Vĩ Cường, như  ghi hận trong lòng.
Ngay lập tức, dân làng râm ran hưởng ứng:
Cố Diệp Phi
“Phải đấy, chúng  cũng   khác để chọn!”
Tiểu  khoát tay trấn an:
“Nếu , các vị cứ nêu tên  mà   chọn.”
Không khí ồn ào hơn hẳn   . Có  hô lớn:
“Tề Trung!”
“Cao Trường Phát!”
“Tề Trung!”
“Tề Trung!”
Chỉ trong chốc lát, tên Tề Trung  vang lên lấn át  . Mọi ánh mắt trong làng đều đổ dồn về phía Tề Trung. Y vẫn  yên, mặt  biểu lộ cảm xúc, chờ xem  sự diễn  thế nào.
Vu Xuân Miêu khẽ kéo tay áo chồng, thấp giọng hỏi:
“Chàng    thôn trưởng ?”
Tề Trung khẽ lắc đầu, y  thích giao du với  trong làng,  càng   dây  chuyện vặt vãnh,  thôn trưởng càng  hợp ý.
Tiểu  bảo   giơ tay biểu quyết, đếm   nữa, quả thật   chọn Tề Trung chiếm đa .
Tiểu  gật đầu :
“Được ,   Bắc Sơn thôn chọn  thôn trưởng mới,  trúng cử là Tề Trung.”
Tề Trung lúc   dậy, ôn hòa đáp:
“Ta  nhận chức thôn trưởng , các vị  chọn ai thì cứ chọn,   nhận .”
Tiểu  lấy  kinh ngạc,  hỏi:
“Sao    nhận? Ngươi thấy   đủ kinh nghiệm, sợ  giải quyết  chuyện trong làng ?”
Tề Trung lạnh nhạt đáp:
“ ,  tuổi còn trẻ, gặp việc thì dễ nóng nảy. Nếu  tin thì cứ hỏi Hà Quảng Bình, y từng   đ.á.n.h mấy  .”
Dân làng   về phía Hà Quảng Bình,   từ đầu tới cuối lẩn ở góc xa, né tránh  ánh .
Tiểu   khó xử, khẽ thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nang-ngoc-bi-ban-nang-doi-menh-ca-nha-chong-wjhu/chuong-85.html.]
“Người  chọn   nhận,    chọn  thôi.”
Dân làng bắt đầu rì rầm:
“Tề Trung  mà, y  chữ, dạy chúng  kiếm tiền mà chẳng cầu báo đáp. Khác với Cao thôn trưởng,  cái văn thư cũng lấy hai quả trứng.”
“Phải đấy,  cưới vợ, bảo y  chủ hôn,  còn lấy hai cân lạp xưởng…”
“Nhiều chuyện như , thôn trưởng cũng   dễ .”
Tiểu   xong,  bảo:
“Đã , Tề Trung ngươi cứ cân nhắc thêm . Người trong làng, ngoài Cao Trường Phát  thì chỉ  ngươi  chữ, mấy  trẻ  chữ thì   ở trong làng,  chọn ngươi thì  chọn ai?”
Tề Trung vẫn  động lòng:
“Ta chỉ  vung nắm đấm,  thôn trưởng thì mỗi   văn thư  mười cân trứng,  chủ hôn  lo một con heo. Nếu các vị vẫn , thì cứ chọn .”
Vu Xuân Miêu  nhịn , véo nhẹ  eo y, thấp giọng trách:
“Ai  tự  nhận là ác bá như  chứ?”
Tề Trung hừ một tiếng:
“Bọn họ chẳng  chỉ   dẫn đường kiếm tiền? Ta   !”
Không khí bỗng chùng xuống. Tiểu   kéo Tề Trung  chỗ riêng, kiên trì thuyết phục, nhưng y hết   đến  khác đều lắc đầu, nhất mực cự tuyệt.
Ngay khi   tưởng rằng  còn cách nào nữa, bỗng một lão giả tóc trắng, mắt  đục ngầu, chậm rãi chống gậy  lên giữa đám đông.
Giọng  tang thương của lão vọng :
“Tề Trung,   đều   với phụ  ngươi,   với cả nhà họ Tề, nhưng  cho cùng, bọn họ cũng chẳng  đại gian đại ác gì. Đều là do nghèo khổ mà  cả!”
Trần Nhược Lan  tới đây, nước mắt  rưng rưng, vùi mặt  vai Tề Nguyên mà thút thít.
Lão giả  tiếp:
“Triều đình tô thuế nặng, một  mỗi năm  nộp năm trăm văn, nhà họ Trình tám miệng ăn, mỗi năm nộp bốn lạng bạc. Sau mùa thu hoạch, mỗi mẫu đất   nộp một trăm năm mươi cân lương thực, mà một mẫu chỉ thu  bốn trăm cân.
Đám dân chân lấm tay bùn, lấy gì mà đủ nộp thuế ? Không bán lương thực thì  đủ tiền, bán  thì chẳng đủ ăn. Đói khát, thiếu thốn khiến   toan tính, keo kiệt… nhưng cũng    thể cảm hóa.”
Lão nghẹn ngào  tiếp:
“Cha ngươi từng tòng quân, trải đủ mưa gió, ngươi  sách cũng từng trải. Dân làng  thể ích kỷ, thiển cận, nhưng trong tâm vẫn  chữ thiện là gì. Ngươi  thể cho họ một cơ hội nữa ? Nếu bọn họ  phụ lòng, khi  ngươi rời  cũng  muộn.”
Vu Xuân Miêu khẽ vỗ lưng trượng phu, dịu dàng :
“Chàng   ,  ai ép  . Làm , nếu  từng trải, chí ít cũng  hiểu hai chữ nhân nghĩa.”
Tề Trung trầm mặc hồi lâu, nghiến răng :
“Ta  hận họ,  chỉ hận Dương Chính Sơn.”
Vu Xuân Miêu  nhẹ, :
“Trong làng chỉ  mỗi Dương Chính Sơn là chọn Cao Trường Phát  thôn trưởng, y cũng chẳng    .”
Tề Trung   liền  về phía Dương Chính Sơn trong đám đông:
“Vậy  nhận chức thôn trưởng !”
Vu Xuân Miêu vội giữ y ,  nhỏ:
“Chàng  thôn trưởng cũng  chắc  khiến y phục tội  công đường.”
Tề Trung nở nụ , ngẩng đầu  thẳng, dõng dạc :
“Thôn trưởng ,  nhận!”
Cả sân đình rộ lên tiếng hò reo mừng rỡ,   đều tỏ vẻ hài lòng, như thể trút  tảng đá trong lòng.
Tề Trung trở thành tân thôn trưởng Bắc Sơn thôn.