Bọn họ đều những em khác bên chồng cũng khá giả, cũng lương thực nên vẫn chia cho một ít, vì hiển nhiên bọn họ cũng địa vị cao trong nhà chồng.
Lúc cả hai thành phố thăm , trứng gà cũng là do chồng gom góp đưa cho, vì chồng cũng góp phần nên khi mang lương thực về cô vẫn chia cho chồng một ít.
Chuyện hai chị chồng trong thành phố đến bên chỗ Cố Lệ cũng nhanh chóng trôi qua, hôm nay thời tiết càng ngày càng lạnh, vả còn khô hanh. Hai chị em Hiểu Nguyệt, Hiểu Tinh sức khỏe , nên ho khan, Cố Lệ thấy mang một rổ lê và một túi đường phèn nhỏ, để Cố Quyên nấu cho hai chị em uống.
Nhìn thấy Hiểu Nguyệt và Hiểu Tinh như , Cố Lệ cũng lo cho Đại Bảo và Nhị Bảo chuyện gì , nên cũng nấu cho hai em nước lê uống. Hai em uống vui vẻ, hiện tại mỗi buổi tối đều uống một chút.
Bà Hàn cũng hưởng theo, chỉ là chút chịu thua: "Con nuôi hai đứa nhỏ quá khéo."
"Con gái lập gia đình sống c.h.ế.t gì cũng kiếm tiền để lo cho gia đình, con trai thì trụ cột trong nhà, đúng là khi lớn lên dễ dàng gì, đây thể lo nghĩ, và nuông chiều hết mức, bây giờ khi chúng lớn lên nếu cuộc sống quá dễ dàng, chúng sẽ nhớ chút ngọt ngào ." Cố Lệ .
Bà Hàn buồn : "Tụi nhỏ bây giờ thì cái gì, chờ lớn lên cũng sẽ quên hết."
"Vậy cũng đúng, những đứa nhỏ trưởng thành trong hạnh phúc sẽ khác." Cố Lệ đối với chuyện kiên trì.
Bà Hàn cũng gì, dù bà uống cũng thấy ngon, vốn dĩ cổ họng cũng khó chịu nhưng uống vài ngày thấy khỏe lên, hiệu quả thật sự , cuộc sống càng ngày càng bà cũng từng nghĩ tới. Cố Lệ nhớ đến Dương Mỹ Ngọc: "Mẹ, chuẩn lương thực , ngày mai con sẽ đem qua cho cô mười cân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-202.html.]
"Còn đưa qua đó cho cô nữa? Con kêu cô tự đến đây lấy là , mỗi ngày đều tới lấy, cũng lấy nhiều, cô cùng đến đây, cách chuyện cũng đủ để đó là loại gì!" Bà Hàn .
Cố Lệ lắc đầu: "Lúc lạnh, nếu cô ôm con đến đây xảy chuyện gì sẽ đổ chúng , con đem qua cho cô là ." Bà Hàn thở dài: "Trước nên đồng ý chuyện , lòng báo đáp."
Cố Lệ cũng gì, nhưng đây thật sự là cuối cùng cô giúp Từ Trường Thắng, cũng đừng hòng.
Ngày hôm cô , liền thuận đường đem lương thực của mười ngày đưa đến cho Dương Mỹ Ngọc, và sắc mặt của Dương Mỹ Ngọc cũng dịu ít. "Cảm ơn cô." Cô .
Cố Lệ cô : "Thời tiết lạnh, bớt mang đứa nhỏ ngoài cùng, cứ mười ngày sẽ đến đưa cho cô một ." Dương Mỹ Ngọc gật đầu, cô cũng như , nhưng lương thực Dương thấy , nên lập tức hỏi: "Sao con nhiều lương thực ? Tiền ở con mua , chẳng con tiền ?"
Dương Mỹ Ngọc lắc đầu: "Không , là nhà bà Hàn đưa đến cho con, mười ngày mới đưa đến một , trọng lượng cũng ít."
Mẹ Dương : "Vậy mang về một ít, khi nào con ăn hết kêu bên đưa đến cho con!"
Dương Mỹ Ngọc vội : "Không , nếu lấy hết con ? Bên với con, mười ngày mới đưa đến nữa."
"Con trực tiếp đến cửa tìm chẳng là ?" Mẹ Dương lo lắng gì, đem một chút trở về, kết quả là xách ít. Nên bao lâu, Dương Mỹ Ngọc bế con gái đến cửa. Bà Hàn thấy cô hỏi lý do, suýt chút nữa nổi giận: "Lệ Lệ lo thời tiết lạnh, cho nên mới đưa qua cho cô nhiều một chút, để cô ôm con gái ngoài, kết quả cô như thế ? Được thôi, mỗi ngày cô đều đến đây lấy, chờ cho Trường Thắng cùng thằng bảy trở , bà già sẽ một và cũng là duy nhất với nó, rằng nhà bà già Hàn thể giúp gì nữa!"
Dương Mỹ Ngọc cầm lương thực của ngày mai trở về, nhịn tủi mà bật .