Cô gái nhỏ gật đầu: "Em thật sự , cái gì ?"
"Không gì , chính là xuống nông thôn khả năng như em nghĩ, nếu em mối quan hệ thì thể tiến tới, nhưng nếu , thì em đừng những con đường sai trái, bởi vì chỉ cần em vẫn luôn kiên trì, cắn răng kiên trì, quên ý nguyện ban đầu của , sớm muộn cũng đợi đến ngày trời quang mây tạnh." Cố Lệ nhẹ giọng .
Mười sáu mười bảy tuổi, thật là một đóa hoa xinh , nhưng tương lai của cô gái sẽ ? Cuộc sống ở nông thôn dễ dàng, tuy con chất phác nhưng cũng những con cóc ghẻ là dưa vẹo táo nứt ăn thịt thiên nga. Để trở về thành phố, nhiều hy sinh bản cho sói ăn.
Cố Lệ đành lòng để những cô gái con đường như nên mới nhắc nhở, nhưng thực cô như chút nông cạn.
Trong mắt cô gái nhỏ lộ vẻ khó hiểu: "Chị gái, em hiểu chị đang gì?"
Cố Lệ , đưa cho cô gái nhỏ một quả táo: "Hiện tại hiểu quan trọng, về khả năng sẽ hiểu , xuống nông thôn cũng sách chăm chỉ, tri thức là thứ đáng quý nhất."
Cô gái nhỏ vui vẻ nhận lấy quả táo: "Cảm ơn chị, mặc dù em hiểu chị gì, nhưng em sẽ ghi nhớ những gì chị , em thậm chí còn mang theo sách giáo khoa của về nông thôn cơ."
Sau khi đến nơi, Cố Lệ liền vẫy tay tạm biệt với cô gái nhỏ. Cô cũng để địa chỉ của cho cô bé. Nói nếu như chuyện gì thì thể thư cho cô, nếu như cô nhận thư thì nhất định sẽ trả lời.
Mặc dù cô gái nhỏ kém cô mười tuổi, nhưng nếu thể chuyện thì thể là bạn qua thư, ?
Sau khi xuống tàu, Cố Lệ cùng Đỗ Tiểu Hà, còn Thẩm Văn Võ, Mã Trọng Dương và cả Tôn Ba liền lên ô tô đến nơi bọn họ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-283.html.]
Chuyến hề dễ dàng, nhưng gì là thể bàn tay vàng to lớn của Cố Lệ.
Tuy rằng chuyến bọn họ đều mang theo nhiệm vụ, nếu thể thành một phần ba nhiệm vụ thì , nhưng Cố Lệ ở đây, nhiệm vụ chỉ cần bỏ một nửa hiệu quả là , cũng gọi là ít công to.
Hai vạn cân gạo và mì thành một phần ba ở trạm thứ nhất, bọn họ kiếm hơn 7000 cân gạo và mì. Một ngàn cân thịt khô và lạp xưởng cũng thành một nửa, cũng bắt 500 cân.
Còn đường và lá ở đây , tạm thời lấy , đành đổi nơi khác.
"Chị Lệ, chị thuyết phục bọn họ như thế nào thế?" Đỗ Tiểu Hà vui mừng khôn xiết, cô và Mã Trọng Dương phiên trận, nhưng đối phương mảy may d.a.o động. Người , nhưng bán.
Lại nghĩ cuối cùng Cố Lệ lên sân khấu, gì với bên mà một lúc bọn họ thương lượng xong liền đồng ý.
"Cứ cho bọn họ đồ vật họ , đương nhiên bọn họ sẽ nguyện ý trao đổi." Cố Lệ .
Lần bọn cô đến giao dịch với trạm thu mua trong thôn, mặc dù đây là trạm thu mua địa phương, nhưng thái độ của họ khá kiêu ngạo và thích bọn cô lắm.
bọn cũng thứ thiếu, đó chính là dân ở đây nông cụ và phân bón, vì Cố Lệ hứa sẽ mang đến cho bọn họ một lô nông cụ và phân hóa học, nên bọn họ liền đồng ý đổi.
Vừa là hỗ trợ nông cụ và phân hóa học, bộ mặt ở đây đều ngây .
"Đồng chí Cố Lệ, chúng thể lừa gạt khác." Mã Trọng Dương vội .