Nếu như sợ là bịa đặt, như nhà lớn cũng thể xuống thương lượng chuyện. Chứ cứ im lặng với tất cả , đó nhà vụng trộm mua lương thực còn trơ mắt các em sốt ruột!
Cố Lệ : "Con bé vẫn chỉ là đứa con gái, chắc là sẽ gì chuyện gì?"
"Còn thể chuyện gì, nó tinh ranh, còn hỏi đường đến chỗ thu mua tìm con, học nhiều cái gian dối từ ba nó. Con cần quan tâm nó, họ tưởng con quản nó đấy!" Bà Hàn cũng quyết liệt.
Bà cũng tin nhà thứ sáu , cả gia đình đều cái thứ gì, chính là thấy Lệ Lệ tìm một công việc béo bở, cho nên mới dùng tới khổ nhục kế!
Chính vì nghĩ như , bà Hàn lập tức : "Đều chúng đuổi khỏi nhà nên còn coi là nhà họ Hàn của chúng nữa!"
Cố Lệ đặc biệt ngưỡng mộ tính tình quyết đoán khi hành xử của chồng cô, gật đầu: "Con đều ."
Bà Hàn vứt bỏ sự lo lắng vì một nhà của thằng con thứ sáu, : "Mẹ thấy tay con còn chút sơn, con đến chỗ sửa chữa ?"
"Vâng." Cố Lệ cùng chồng qua về vấn đề công việc : "Thủ Gia ở bên thích ứng khá, con cũng qua với chú Cát, ông sẽ chỉ bảo tận tình Thủ Gia. Con rảnh cũng sẽ thường thường qua đó, chờ Thủ Gia chút căn bản, con sẽ dạy nó một ít bản lĩnh, đến lúc đó nó thể tự ngoài học hỏi kinh nghiệm."
"Không cần gấp gáp, cần gấp gáp, đang học việc cũng cần nhanh như ." Bà Hàn .
Cố Lệ : "Không nhanh ạ, nhưng Thủ Gia còn trẻ, trong vòng ba năm nếu thể thành nghề thì coi như thuận lợi, để nó xây dựng căn bản, coi như là bỏ công mài d.a.o chẻ củi để việc nhanh hơn."
" đúng đúng!" Bà Hàn gật đầu.
Bà Hàn cũng là gặp việc vui thì tâm tình sảng khoái, thời điểm đến thăm bà Từ, bà Từ chỉ cần liếc mắt một cái .
"Bà chị , gặp chuyện ?" Bà Từ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-332.html.]
Bà Hàn đến việc cháu trai thành học nghề: "Đây đều là do công lao của Lệ Lệ giới thiệu cho!"
Bà Từ nhịn hâm mộ: "Con dâu Lệ Lệ thật là giúp nhà phát tài, quan tâm cả đến đám cháu trai."
"Cũng chính là trùng hợp một cơ hội như ." Bà Hàn : "Cứ để cho thằng nhóc Thủ Gia thử xem, nếu là thể, về xem thể ở trong thành cưới vợ ."
Bà Từ gật đầu, chính là mặt mày mang theo một tia mệt mỏi, bà Hàn nhin thấy lập tức : "Mệt mỏi ? Bà ngủ một giấc , cùng Nhị Bảo trông đứa bé cho, bà yên tâm, nếu nó buồn tiểu sẽ xi tiểu cho nó."
Bà Từ lôi kéo tay bà Hàn: "Cảm ơn bà chị, nhưng mà em mệt , em cũng thế , hai ngày nay luôn mơ thấy mộng, khiến cho trong lòng cứ mãi yên."
"Mơ gì thế?" Bà Hàn rõ nguyên do.
Bình thường bà Từ và bà cũng gì giấu : "Em mơ thấy Trường Thắng một chuyến thuận lợi."
Lời bà Hàn lập tức ' phi phi phi ': " thấy bà đây là trông cháu mệt mỏi quá, lúc mới suy nghĩ linh tinh. Trường Thắng bao nhiêu năm tài xế ? Đối với tình huống nào cũng đều thể giải quyết, bà cần lo lắng quá thế!"
"Bên trong lòng em cứ thấy yên." Bà Từ .
Bà Hàn liền : "Trước thời điểm Văn Hồng mới lái xe, cũng sợ lắm. còn ngầm bái Hoàng Đại Tiên phù hộ cho nó nữa đấy." Cuối cùng là nhỏ giọng .
Ánh mắt bà Từ sáng lên: "Có tác dụng ?"
" cũng tác dụng , dù bái xong khiến yên tâm hơn." Bà Hàn cũng .
Bà Từ gật đầu: "Vậy để đêm nay em cúi đầu cầu xin xem ."
Bà Hàn : "Đừng nghĩ linh tinh nữa, bà nghỉ ngơi , trông cháu cho."