Xuyên Thành Người Vợ Nũng Nịu Của Quân Nhân - Chương 339
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:06:41
Lượt xem: 209
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Lệ mỉm , thức ăn trong nhà máy lớn cũng khá ngon, xưởng trưởng Ngô còn gọi đặc biệt cho Cố Lệ thêm một phần sườn lợn, Cố Lệ cũng khách sáo, thấy Đỗ Tiểu Hà thèm cô cũng chia cho cô một miếng khi động đũa.
"Em cảm ơn chị Lệ, em cũng khách sáo nha!" Đỗ Tiểu Hà mừng vô cùng.
Bọn họ ăn cùng bàn với xưởng trưởng Ngô và quản sự Trịnh, nên tất nhiên cũng khiến cho những khác chú ý, ít về phía bên , Mã Trọng Dương, Thẩm Văn Võ còn Đỗ Tiểu Hà hưởng hào quang ké, bọn họ đúng là cũng vẻ vang theo.
Cố Lệ cũng thấy gì đáng tự hào, bởi vì cô những gì cô là từ , khi cơn nước xong cô cũng sửa xong cái máy thứ hai, bởi vì cái máy đầu tiên mẫu nên lúc cũng tiết kiệm ít thời gian, chỉ mới hai tiếng xong, còn đổi năm linh kiện khác.
Nhìn thấy chiếc máy thứ hai bỏ hoang một năm, giờ hoạt động trở , xưởng trưởng Ngô cũng do dự nữa trực tiếp mời chào Cố Lệ: "Đồng chí Cố đến tỉnh thành việc ? Nhà máy của chúng thể hỗ trợ đưa gia đình của đồng chí Cố đến đây cùng, hộ khẩu, nhà ở đều sẽ chúng lo chu , một tháng nhà máy thể trả lương cho cô bốn mươi lăm đồng, còn những loại phúc lợi khác, công việc cũng đơn giản sẽ để đồng chí Cố cảm thấy phức tạp."
Cố Lệ sửng sốt một chút, nhưng mà vẫn ăn ngay thật, : "Hai máy sửa xong, chỉ cần bảo quản cho , trong ba năm sẽ xảy vấn đề gì nên cũng cần đến đây."
" tất nhiên tin tưởng kỹ thuật của đồng chí Cố." Xưởng trưởng Ngô : "Chỉ điều cảm thấy với kỹ thuật như của đồng chí Cố mà ở thị trấn nhỏ, còn là chỗ thu mua thì thật sự uổng phí một nhân tài, đất nước chúng lúc đang cần những nhân viên kỹ thuật như đồng chí Cố để nâng cao sản xuất, vì chân thành mời đồng chí Cố đến đây. Nếu đồng chí Cố đồng ý ở tỉnh thành , sẽ sắp xếp thật cho đồng chí Cố, nhiều nhà máy trong tỉnh thành nhiều máy móc sử dụng quá nhiều nên hỏng, đến lúc đó nơi để đồng chí Cố phát huy năng lực."
Mã Trọng Dương cùng Trầm Văn Võ còn Đỗ Tiểu Hà đều nhịn về phía Cố Lệ, lời mời nếu đổi là bọn họ thì bọn họ sẽ từ chối.
Cố Lệ cũng d.a.o động ít, nhưng cô cũng băn khoăn lớn, : " ơn với lời mời của xưởng trưởng Ngô, nhưng mà cũng chỉ đúng lúc gặp may mà sửa chữa thôi, thể lo liệu những chuyện khác."
Ít nhiều gì cô cũng chột , cô quyết định từ nay sẽ lợi dụng lúc buổi tối ngủ, cùng máy học tập sửa chữa, bởi vì công việc của cô càng sẽ càng lớn, cô lo lắng, cố gắng cũng !
Xưởng trưởng Ngô ấn tượng đối với cô, thế nào gọi là khiêm tốn? Đồng chí Cố Lệ chính là khiêm tốn!
Máy móc hư bao lâu, mời bao nhiêu thợ đến sữa, ngay cả Trình sư phụ vẫn thường xuyên đến thế nhưng kết quả vẫn gì, mà hôm nay, đồng chí Cố Lệ đến đây thể sửa hai cái máy, thế mà cô còn do may mắn, điều thật sự khiêm tốn!
" cũng đột ngột, nhưng mà đồng chí Cố Lệ cũng cần quyết định vội, thể trở về nhà bàn bạc với nhà một chút, cũng nên cân nhắc một chút." Xưởng trưởng Ngô nghiêm túc cô: " hy vọng, đồng chí thể góp một phần nhỏ công sức phần xây dựng cho đất nước chúng , cũng tin tưởng năng lực của đồng chí Cố Lệ thể !"
Chương 340
Tâm Cố Lệ càng thêm áy náy, nhưng mặt vẫn bình tĩnh: " sẽ trở về suy nghĩ."
"Hiếm khi đến đây một chuyến, cũng thể như mà trở về, ngày mai dẫn đồng chí Cố Lệ đến nhà máy khác tham quan chứ? tin chắc những Xưởng trưởng khác cũng sẽ chào đón đồng chí Cố Lệ đến thăm." Xưởng trưởng Ngô .
Tâm Cố Lệ thật sự d.a.o động, bởi vì đây thể quen với những xưởng trưởng của các xưởng khác, những đều là mạng lưới quan hệ.
Cho nên khi suy nghĩ, Cố Lệ với Mã Trọng Dương và Thẩm Văn Võ: "Ngày mai hai thu dọn đồ trở về , tiểu Hà ở với hai ngày."
Tất nhiên Mã Trọng Dương và Thẩm Văn Võ ý kiến gì, ngày hôm bọn họ liền đưa những đồ vật do xưởng trưởng Ngô cấp đến, xe về thị trấn.
Rất nhanh, quản lý Trần cũng những gì bọn họ trải qua trong chuyến đến tỉnh thành , thấy Cố Lệ xưởng trưởng Ngô chân thành mời, ông nhịn khẽ thở dài, cảm thấy tướng lĩnh sợ giữ .
mà cũng gì để , bởi vì nhân tài như cô mà ở chỗ thu mua, thì ít nhiều gì cũng là nhân tài trọng dụng.
Cố Lệ cùng Đỗ Tiểu Hà ở tỉnh thành chờ hai ngày, trong thời gian đó họ qua một nhà máy, đều là những máy móc hỏng thể sửa, tất nhiên Cố Lệ cũng keo kiệt, khi xem qua thì sửa giúp bọn họ còn đổi linh kiện nếu linh kiện thế, còn nếu linh kiện để thế thì cô chỉ thể chỉ vấn đề ở , nhờ những thợ khác đến đổi, hoặc cũng thể đợi cô đến sẽ giúp.
Hai ngày , Cố Lệ dẫn theo Đỗ Tiểu Hà trở về thị trấn.
"Xưởng trưởng Ngô, ông sức đưa đồng chí Cố Lệ đến đây, cô thật sự là một nhân tài!" Xưởng trưởng của nhà máy hóa chất thường dùng, .
Xưởng trưởng Ngô gật đầu: "Điều kiện thì cho đồng chí Cố Lệ, giờ chỉ quan trọng đồng chí Cố Lệ bằng lòng đến đây thôi."
"Ông đặt điều kiện gì?" Xưởng trưởng nhà máy dệt hỏi.
Xưởng trưởng Ngô liền chi tiết, xưởng trưởng nhà máy dệt : "Không tệ, để cho đồng chí Cố Lệ suy nghĩ ." Điều kiện đưa thật sự kém.
Khi Cố Lệ cùng Đỗ Tiểu Hà xe về, Đỗ Tiểu Hà hỏi: "Chị Lệ, chị đến tỉnh thành việc ?"
Cố Lệ lắc đầu: "Tạm thời sẽ ."
Trước mắt cô dự tính , hơn nữa cô cũng qua với bà Hàn còn Hàn Văn Hồng nữa, chuyện cũng thể vội, để về suy nghĩ .
Cô xong liền nhắm mắt , tiếp tục học hỏi kiến thức, từ ngày sửa chữa máy cho xưởng trưởng Ngô xong, buổi tối cô đều bắt đầu, cô bắt đầu cố gắng học hỏi các kiến thức về máy móc.
Những thứ chỉ học mới thể là của , cũng thể quá mức dựa dẫm máy tương lai đúng ? Lỡ như một ngày nào đó còn nữa thì bây giờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-339.html.]
Cho nên bản cố gắng học.
Vối dĩ đối với những chuyện , cô thiên phú, thầy giáo tay cầm tay dạy học còn các loại máy móc để luyện tập, cô cảm thấy bản cũng thể thành tài nhỉ?
Mặc dù bản một chút tự tìm phiền toái, nhưng mà Cố Lệ cũng hối hận, cô nghĩ nếu thể phát triển lĩnh vực sản xuất thì cũng mà đúng ?
Đỗ Tiểu Hà cũng , hai ngày nay cô cũng mệt mỏi nên phiền cô nữa.
Bấy lâu nay, chị Lệ là cô khâm phục, thật sự là lợi hại, máy móc cô sửa chữa, sẽ còn cần sửa chữa nữa. Còn nếu sửa cũng là do linh kiện hư từng cái mới, nên cũng gì lạ khi mấy xưởng trưởng đều cô ở tỉnh thành.
Có chị Lệ ở đây, máy móc hư chẳng sửa , cũng sẽ còn chậm chạp quá trình sản xuất.
Mãi cho đến thị trấn Cố Lệ mới mở mắt, trong mắt bên ngoài cô giống như đang ngủ.
"Chị Lệ, em tiễn chị về nhà nhé?" Đỗ Tiểu Hà hỏi.
"Không cần , em cũng vất vả , mau trở về ." Cố Lệ .
Chương 341
Đỗ Tiểu Hà thấy trạng thái của cô lúc , nên mới gật đầu: "Vậy em về đây, chị Lệ từ từ trở về."
Sau khi Cố Lệ cùng cô tạm biệt thì trở về, xa nhà mấy ngày tất nhiên cô cũng nhớ đến tụi nhỏ.
Khi cô trở về, bà Hàn đang cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn mì.
"Mẹ!" Nhìn thấy Cố Lê trở về, Đại Bào và Nhị Bảo đều chạy đến ôm lấy của cả hai!
Cố Lệ mỉm ôm lấy hai em, và với bà Hàn: "Mẹ, con về ."
Bà Hàn thấy cô bình an trở về tất nhiên vui mừng, cho nên đến cô từ xuống đánh giá một , lúc mới yên tâm: "Trở về là , về là !"
Cố Lệ thấy vẻ mặt của bà chút đổi, hỏi: "Mẹ ?"
"Chú Trường Thắng thảm, chú xe gặp nạn, hai chân đều tàn phế!" Đại Bảo .
Cố Lệ giật về phía bà Hàn, bà Hàn gật đầu thở dài: "Trường Thắng thật khổ." Nói xong bà mới nhớ đến điều gì, liền cho Đại Bảo và Nhị Bảo tiếp tục ăn cơm, lôi kéo con dâu phòng bếp, lấy mì cho cô nhỏ giọng : "Lệ Lệ, vị bác sĩ con tìm đưa đến xem chân cho út tụi nhỏ, còn liên hệ ? Không thể mời ông đến xem tình hình của Trường Thắng ?"
Cố Lệ liền hỏi tình hình lúc của .
"Đáng thương lắm, hai cái chân đều gãy, bác sĩ cho dù nối thì vẫn để di chứng, chỉ sợ cũng thể lái xe tiếp." Bà Hàn thở dài .
Trong lòng Cố Lệ thoáng an tâm, bác sĩ thể mời đến, tình hình cũng khác gì mấy với em trai của cô, giao cho bác sĩ máy thì cũng vấn đề gì, cũng sẽ để di chứng nào.
Cô nhịn : "Trường Thắng lái xe lâu năm, thể xảy chuyện bất trắc như ?"
Bà Hàn : "Vấn đề là do Trường Thắng lái xe, mà là do tài xế mới đến lái xe, bên ngoài gặp đường lầy lội kỹ thuật còn vẻ, Trường Thắng đổi cho tên đó, nhưng kết quả tài xế mới nghĩ thử tay nghề, xe lật, nhưng tên may mắn chỉ vết thương nhẹ, còn Trường Thắng mới tội, con thím con thành như thế nào ."
Lại đến Từ đó mơ: "Thím con mấy ngày còn với là luôn gặp ác mộng, kết quả ngờ đó là mối liên kết giữa con, tính theo thời gian khi bà gặp ác mộng, chẳng cũng là lúc Trường Thắng nhập viện ở tỉnh thành ."
Mấy ngày nay bà Hàn cũng lo lắng yên, bởi vì chỉ mỗi Trường Thắng mà bên cạnh con trai bà cũng tài xế mới, con trai bà dù thế nào cũng thể chuyện gì.
Tất nhiên Cố Lệ lo lắng của bà, nếu cô đặt cái lồng bảo vệ ở bên Hàn Văn Hồng, thì lẽ cô cũng sẽ căng thẳng.
"Mẹ yên tâm , Văn Hồng ." Cố Lệ an ủi : "Con vẫn còn liên hệ với vị bác sĩ già , ông thì chân của Trường Thắng sẽ để di chứng nào, chân của em trai con đó cũng bác sĩ như , lúc chẳng thể chạy nhảy ?
Bà Hàn vui mừng: "Được , là , con mấy ngày nay thím của con buồn rầu như thế nào , đừng bà , thấy cũng buồn rầu theo, nhưng cũng bác sĩ còn ở nơi đó , nên cũng dám cho bọn họ hy vọng thất vọng, vì mới ."
"Vậy để Đại Bảo và Nhị Bảo con chăm cho, đến chỗ thím cùng Trường Thắng cho họ , chỉ điều bác sĩ già thích chuyện, cũng tiết lộ phận của , chỉ để hai là , những khác thì đừng ." Cố Lệ .
Bà Hàn gật đầu: "Được, con yên tâm, chắc chắn sẽ tiết lộ bác sĩ già đó ." Bưng mì đến: "Mẹ báo tin cho thím con , con ăn ."
Dặn dò xong chuyện trong nhà, bà Hàn liền vội vàng chạy đến nhà Trường Thắng.