Sau khi Cố Lệ tan tầm về nhà liền với bà Hàn về chuyện thấy Võ Cương ở đơn vị.
"Đồng nghiệp của con vẫn còn từ bỏ ý định, còn giới thiệu em gái họ cho ". Cố Lệ .
Bà Hàn vội hỏi: "Võ Cương thế nào?"
"Anh liền nghiêm túc trả lời là về nhà xem mắt, hơn nữa còn xem mắt thành công, tháng liền kết hôn, đến lúc đó sẽ đến đơn vị phát kẹo mừng". Cố Lệ .
Cô hài lòng với câu trả lời của Võ Cương, hơn nữa cô cũng Võ Cương và Hàn Văn Vân đều lòng với đối phương.
Bà Hàn cũng : "Mẹ thấy cũng là một thành thật, cảm thấy tệ, con thấy hôm nào đó nên mang Nhị Bảo qua đó chơi một lúc ?"
"Được đấy". Cố Lệ sẽ ngăn cản chồng cửa xã giao, già thành ở mà mấy hàng xóm thể trò chuyện hợp ý thì chắc sẽ trầm cảm mất.
Bà Hàn : "Vậy để mấy ngày nữa sẽ qua đó chơi, cũng với thím của con , bà chỉ một bà ở trong nhà nên nhàm chán".
Cố Lệ mỉm , khả năng xã giao của chồng cô giỏi, hàng xóm đều trở thành bạn của chồng cô. Nhị Bảo chồng dẫn bộ khắp nơi cho nên can đảm, hề sợ lạ, tính cách rộng rãi hoạt bát, giống như Đại Bảo .
Ăn cơm trưa xong, Cố Lệ liền mang theo Nhị Bảo về phòng nghỉ ngơi, dỗ Nhị Bảo ngủ xong thì cô liền học bù tiếp, chờ Nhị Bảo tỉnh ngủ cửa chơi thì cô mới cho thằng bé ăn quả táo, đó liền dẫn nó cửa.
Đi tìm Cố Quyên, hôm nay cô nghỉ phép cho nên ở nhà nghỉ ngơi ngoài, Cố Lệ tới tìm Cố Quyên để chuyện từ bỏ việc bán hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-392.html.]
Cố quyên sửng sốt, nhưng mà cũng hỏi nhiều: "Được, thì nữa".
Em gái cô là một thông thái, nữa thì chắc chắn là lý riêng, cứ theo em gái thì chắc chắn sẽ sai.
"Em còn tưởng rằng phí chút công sức để thuyết phục chị nữa chứ". Cố Lệ .
Cố Quyên lắc đầu: "Hiện tại chị tích cóp chút tiền, hơn nữa công tác cũng định, buôn bán nữa thì cũng .
Hơn nữa chị thông minh bằng em, chị tự tiện chủ gây thêm nhiều phiền phức cho em, em cứ quyết định là ".
"Ừm!" Cố Lệ gật đầu.
Cố Lệ ở lâu, thêm một lúc liền mang Nhị Bảo trở về.
Cố Quyên dặn bọn trẻ ở trong nhà, còn thì tới bưu cục lấy tiền, lấy hết 200 đồng tiền mà cô tiết kiệm , nhưng mà vẫn đủ.
Bởi vì trả tiền dùng để mua công tác nên 200 đồng tiền vẫn đủ, cho nên Cố Quyên liền chạy về nhà đẻ một chuyến để mượn .
Nếu như là ngày thì chắc chắn Cố Quyên sẽ mở miệng vay tiền , bởi vì cần nghĩ cũng là cô sẽ cho cô vay. mà hiện tại khác, cô là thật sự yêu thương các con gái.
Mẹ Cố xong chuyện thì cũng ý kiến gì, con gái thứ hai trả giá ít cho chị em nhà đẻ, tạm thời gom tiền để trả hết tiền mua công tác đương nhiên là một chuyện .
Hỏi xem còn thiếu bao nhiêu, bà liền bổ sung thêm: "Con cần trả gấp tiền thiếu nhà đẻ, chăm sóc cho Hiểu Nguyệt và Hiểu Tinh tính tiếp, đừng quá keo kiệt, nếu như tương lai phát triển cao . Trong ba chị em con thì ngày cho con ăn ít nhất nên con là lùn nhất. Đừng cho Hiểu Nguyệt và Hiểu Tinh đều như , đợi ba bốn năm trả tiền cũng coi là muộn".