"Ba, ba đừng đi lên ngủ, ba ngủ trên mặt đất đi!" Đại Bảo đi tiểu xong, nhíu mày nói.
Hàn Văn Hồng: "Đại Bảo mau ngủ đi, vừa rồi con là nằm mơ, ba và mẹ cảm tình tốt như vậy, sao có thể bắt nạt mẹ con, mau ngủ đi."
Đại Bảo lập tức sinh ra nghi ngờ: "Đúng không?"
"Đúng, mau ngủ đi, đều là ảo giác." Hàn Văn Hồng nói.
Đại Bảo thấy mẹ mình đã ngủ rồi, hình như thật sự không có dáng vẻ như bị bắt nạt, vội gật đầu trở về ngủ, rất nhanh thằng bé đã ngủ thiếp đi.
"Anh mau ngủ đi." Cố Lệ muốn đẩy Hàn Văn Hồng đang tiến về phía cô.
"Thằng bé ngủ rồi không sao đâu." Hàn Văn Hồng cười, lại lặng lẽ lôi kéo vợ cùng nhau lên Vu Sơn mây mưa, bận việc vô cùng hăng hái.
Buổi sáng ngày hôm sau Hàn Văn Hồng ra xe, Cố Lệ ngủ nướng, hiện tại đều là Cố Quyên đưa đón Đại Bảo đi học, trong lúc ăn cháo gạo kê do bà nội thằng bé nấu, thằng bé nhỏ giọng cáo trạng.
"Bà nội, ba cháu là con trai của bà nội, bà nội phải dạy dỗ lại ba đi!" Đại Bảo nhỏ giọng lại nghiêm túc nói.
Bà Hàn gắp rau xanh xào trứng gà cho thằng bé: "Sao lại phải dạy dỗ ba con, ba con phạm lỗi sai gì sao?"
Đại Bảo ăn trứng gà xào thơm ngào ngạt: "Đương nhiên là ba đã phạm sai lầm, tối hôm qua ba cháu nhân lúc bọn cháu ngủ say mà bắt nạt mẹ cháu, cháu dậy đi tiểu thấy được, ba đang đè lên người mẹ cháu!"
Bà Hàn lập tức muốn cười to, ho khan nói: "Chắc chắn là cháu nằm mơ."
"Cháu không có nằm mơ!" Đại Bảo ăn hết trứng gà, nghiêm túc nói: "Ba cháu cũng lừa cháu nói là nằm mơ, suýt chút nữa cháu đã tin rồi. Nhưng mà cháu đi tiểu xong trở lại giường ngủ, cháu lại nghe mẹ cháu khóc, mẹ cháu bảo ba cháu dừng lại, kết quả hình như ba cháu không chịu buông tha cho mẹ khiến mẹ cháu khóc đó!"
Đại Bảo rất tức giận, thằng bé còn định thức dậy ngăn cản ba mình, kết quả là tối qua thật sự quá mệt nhọc nên cậu nhóc hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-417.html.]
Nhưng mà thằng bé vẫn nhớ rõ chuyện đã xảy ra!
Buổi sáng thức dây thằng bé đã muốn tìm ba mình tính sổ, kết quả ba ra xe khiến cậu nhóc không làm được gì, chỉ có thể cáo trạng với bà nội thằng bé.
Bà Hàn ho khan một tiếng, nói: "Đại Bảo à, cháu muốn có một em gái giống bé không?"
"Cháu muốn ạ." Đại Bảo gật đầu.
"Vậy sau này cháu đến ngủ với bà nội đi, như vậy ba mẹ cháu mới có thể sinh em gái cho cháu."
Đại Bảo nhíu mày, cuối cùng vẫn là bởi vì quá thèm em gái, cho nên đã gật đầu đồng ý: "Được ạ, nhưng mà bà nội phải dạy dỗ ba cháu ạ, không thể để ba tiếp tục bắt nạt mẹ cháu."
"Chuyện này cháu quên đi, chờ ba cháu trở về bà nội sẽ dạy dỗ ba cháu, cháu cũng phải chừa chút mặt mũi cho ba cháu, đừng nói ba cháu nữa." Bà Hàn nói.
Đại Bảo gật đầu: "Chỉ cần ba biết sai và sửa sai thì cháu có thể tha thứ cho ba."
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Cố Quyên, bà Hàn lập tức dẫn Đại Bảo đã ăn uống no bụng ra, cười nói với Cố Quyên: "Dì cả thằng bé, Lệ Lệ đã trở lại, lúc này còn đang ngủ, chờ chiều tối để Lệ Lệ đi đón Đại Bảo là được."
"Để Lệ Lệ nghỉ ngơi nhiều một chút ạ, cháu đón đưa Đại Bảo cũng không có gì." Cố Quyên gật đầu.
Chuyến đi lần này hơn hai mươi ngày, còn vẫn luôn iwr bên ngoài vận việc, như vậy có thể không mệt được sao, Cố Quyên hiểu.
Cố Lệ ngủ một giấc đến gần 9 giờ mới rời giường, cả người đều rất thoải mái.
Ra ngoài ăn cơm sáng, sau đó Cố Lệ nghĩ đi mua thêm chút vật tư cho gia đình, bởi vì cô đi nhiều ngày như vậy, có rất nhiều đồ vật đã ăn gần hết rồi.
"Mẹ trông Nhị Bảo ạ, con đi ra xem có thể mua chút đồ không." Cố Lệ nhìn đồ vật. chứa đựng trong nhà và. nói.
"Được." Bà Hàn trực tiếp dẫn Nhị Bảo đi ra ngoài dạo, Nhị Bảo còn không muốn đi, thằng bé muốn mẹ, nhưng đã bị bà Hàn dùng một viên kẹo sữa dỗ đi rồi.