Chương 133. -
Hệ thống Trường Phong nhanh chóng phủ nhận: “Không , chỉ hỏi thôi.”
“Được thôi, xem thuốc tác dụng , nếu vô dụng, giữa trưa bán một phần thuốc.”
Hệ thống Trường Phong: “Được.”
Dư Tương thời gian về phía hướng phòng học, thuận tiện than thở: “Trường Phong, cảm thấy thật với Ninh Miễn, còn quan tâm hơn chồng của , thấy thêm một chồng.”
Hệ thống Trường Phong: “Cô đừng bậy, , là tính toán cho cô!”
“ còn tưởng giới tính chứ, đúng , Trường Phong, vẫn luôn từng hỏi , giọng của là thiếu niên, thật của thì ? Cũng là thiếu niên ? Lớn lên thế nào?”
Hệ thống Trường Phong hữu khí vô lực: “ hóa hình, chúng chuyện đắn, nhiệm vụ, đối tượng ngày hôm qua của Dư Lộ là ai, cô hỏi thăm phận đối phương một chút.”
“Cần cái gì ?”
“Tạm thời cần.”
Hệ thống Trường Phong châm chước một lát, thêm một câu: “Bởi vì nhiệm vụ chúng thất bại, cho nên hiện tại thể hành động thiếu suy nghĩ, thời gian nhiệm vụ sẽ kéo dài, cô nên gấp gáp.”
DTV
Dư Tương bĩu môi: “Trường Phong, đừng lừa gạt , cứ muộn nhất là lúc nào nhiệm vụ kết thúc.”
Hệ thống Trường Phong: “Muộn nhất là đêm cô nghiệp đại học.”
Cũng chính là bốn năm .
Cắt đứt trò chuyện, Dư Tương phòng học, tính tính thời gian, Trường Phong nhiệm vụ kết thúc đúng là thời gian nguyên lãnh cơm hộp, xem , dám hành động thiếu suy nghĩ, dựa theo vận mệnh nguyên văn mà tới.
hiện tại điều ngoài ý hợp với nguyên văn cũng là cô.
Còn , Trường Phong hóa hình là ý gì? Nó là liệu, là ?
Chuông lớp vang lên, Dư Tương nhanh chóng thu hồi suy nghĩ chuyên tâm giảng bài, thầy cô chuyên ngành máy tính đại học Yến Thành đều là nhóm nhân tài đầu tiên học tập chuyên ngành trong nước, thái độ giảng bài nghiêm túc, kỷ luật lớp học cực , từ đến nay ở lớp học cô nghiêm túc, đương nhiên quan trọng nhất là bởi vì thầy cô sẽ ngừng mà hỏi bài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-133.html.]
“Dư Tương, cô trả lời ——”
Còn thích hỏi cô.
bi thương chính là Dư Tương đau yết hầu chỉ lên, còn càng nghiêm trọng, giữa trưa đến nhà ăn ăn cơm nuốt cũng cảm thấy khó chịu, hệ thống Trường Phong dám trì hoãn, cho cô một chén nước thuốc đen tuyền, uống xong một chén thuốc, Dư Tương lẳng lặng chờ đợi hiệu quả.
Thời gian nghỉ trưa, Dư Tương về ký túc xá, định lát nữa chia kẹo mừng cho bạn cùng phòng.
Giường đệm Dư Tương hảo mùi, cô đó ngủ một lát, chờ tỉnh , đau yết hầu giảm bớt ít, Trường Phong khi bán hỏi thăm hiệu quả, Dư Tương khen thôi, thử một chút, Dư Tương vẫn cứ ý mang thuốc cho Ninh Miễn, hứng thú rã rời cắt đứt đối thoại.
Cho dù thuốc đặc hiệu, cảm mạo cũng lập tức khỏi , Dư Tương trở nhà họ Ninh còn sẽ thỉnh thoảng ho khan, cố ý tránh bà cụ Ninh.
Chu Cầm Vận trêu ghẹo: “Ninh Miễn cảm mạo lập tức lây bệnh cho con, hai các con thật đúng là hai vợ chồng.”
Dư Tương vẻ mặt thuần lương: “Mẹ, thật là bởi vì con cảm lạnh.”
Chu Cầm Vận gật gật đầu: “Ừm, hiểu.”
Nhìn biểu tình chính là hiểu sai, Dư Tương cũng tính giải thích rõ ràng.
Ninh Miễn tan tầm trở về Dư Tương cảm mạo, thần sắc tự nhiên hổ: “Em chứ?”
Trong giọng còn giọng mũi cảm mạo, chỉ còn thi thoảng ho khan.
Dư Tương khỏi hâm mộ: “Không , chỉ là ho khan thôi.”
Tố chất thể một chút cũng giống ma ốm khi còn nhỏ.
Buổi tối lúc ngủ, Dư Tương xuống vẫn sẽ ho khan, chỉ là cách với Ninh Miễn quá cận, hệ thống dám mở miệng, càng dám lén cho cô thuốc, cô uống thuốc trị cảm của Ninh Miễn, thấy hiệu quả thong thả.
Có điều, hôm nay lo vấn đề ngủ nữa.
Khi Ninh Miễn trở về phòng, Dư Tương ngủ, cả chui trong chăn, chỉ lộ bàn tay đỏ thẫm đặt khuôn mặt nhỏ, ở tại chỗ bình tĩnh , nhấc chân tới lúc phóng nhẹ bước chân.
Một màn tối hôm qua nhớ rõ ràng, cho nên cũng vươn tay, độ ấm trán cô.
Có điều, cô sốt.