Ninh Miễn căng mặt xem cô biểu diễn, lời thì tràn ngập ý hối nhưng đôi mắt liếc ngang liếc dọc mãi chịu . Chân thành gì chứ, cố ý thì !
"Cái gì cơ, quà gì? Năm ngoái sinh nhật long trọng, hình như năm nay như thế."
"Dư Tương?"
"Hả?"
Ninh Miễn dần dần tiến tới gần cô. Đến khi mặt cô, chỉ tay lên bức ảnh tường: "Em xem là gì?"
Dư Tương hiểu nên theo tay chỉ tới chỗ đó. Vừa đầu cô nhận thở quen thuộc của đang tới gần, đó một nụ hôn đáp xuống môi cô, lời bên tai:
"Được , tự lấy quà của , cũng so đo với em nữa. Cho dù em đưa Chu Tư Vi về thì cũng ăn em ."
"Hả?"
Dư Tương đầu thẳng đôi mắt đầy tràn niềm vui của . Đột nhiên cô nên lời, bèn nhăn mặt nhăn mũi với một cái xem như đáp .
Ninh Miễn cúi xuống ấn trán cô: "Còn nữa, em xảy chuyện gì ? Chu Tư Vi sẽ kể cho trong nhà cho mà xem. Nếu bọn họ hỏi đến thì em trả lời chi tiết nhé, ?"
Đáp án nhận là một ánh mắt xem thường.
Ninh Miễn giận, thậm chí còn rộ lên, đó dọn bàn ăn đưa bếp rửa.
Buổi tối, khi ngủ, Ninh Miễn quen thói tới phòng ngủ chính , thậm chí còn mặc áo nữa chứ. Dư Tương chằm chằm , ánh mắt vẻ bất an, nhưng Ninh Miễn chỉ gì.
"Đẹp ?"
"Em , em sợ nhiều đau mắt hột."
Ninh Miễn nâng tay bộ niết mặt cô, cuối cùng chỉ cọ cọ, ngay cả việc dùng thêm chút sức để nhéo cũng nỡ.
Trước khi ngủ, Dư Tương đưa lưng về phía xuống. Mặc dù rõ sáng mai cô sẽ đổi tư thế lăn lòng nhưng Ninh Miễn vẫn dịch qua, dán lưng cô, chôn đầu cổ cô nhỏ: "Dư Tương, sinh nhật năm em ở bên đấy nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-351.html.]
"..."
DTV
Dư Tương chắc giữa hai bọn họ tương lai .
Hình như Ninh Miễn cũng cần đáp án. Anh cứ mà dựa cô ngủ. Lắng hô hấp định , Dư Tương ánh trăng bên ngoài lâu mới nhắm mắt , dần dần chìm giấc ngủ.
Người vốn ngủ từ lâu cuối cùng cũng mở mắt . Ninh Miễn đổi tư thế thẳng giường. Người cạnh như cảm nhận chỗ dựa lưng mất nên theo dấu vết dùng cả tay cả chân bò lên .
Nụ của càng tươi hơn. Anh hôn lên trán cô một cái mới yên tâm ngủ.
Quả nhiên.
Chu Tư Vi nhanh chóng kể cho lớn trong nhà sinh hoạt hằng ngày của hai vợ chồng, chủ yếu là vì xem chuyện vui. Một Ninh Miễn ngày xưa lạnh như băng bây giờ hao hết tâm tư tranh thủ thời gian ở cạnh vợ. Nghĩ tới là thấy buồn .
Một trong hai trong cuộc kiêm luôn đầu sỏ gây chuyện để bụng lắm. Sau khi thẳng thắn thừa nhận, còn thiện ý nhắc nhở: "Dư Tương, cảm thấy ít nhất năm năm tới bọn họ sẽ ngừng nhắc tới chuyện ."
Dư Tương đỡ trán: "Em hối hận . Hẳn là lúc em ngăn cản mới đúng."
Lúc cô nhờ miệng Chu Tư Vi để lớn tin rằng hai ở chung định, xem như phòng thủ đoạn mà Dư Lộ thể bày . Cô cũng còn nhớ rõ tâm trạng lúc mời Chu Tư Vi về nhà là gì nữa.
Chỉ là cô ngờ rằng Ninh Miễn sẽ thể hiện một cách... xuất sắc như thế.
Chê thì cứ chê , chờ đến khi mấy cùng lứa con hoặc vợ mới, bọn họ sẽ còn thu hút sự chú ý như nữa .
*
Đêm ngày khai giảng, nhiệt độ dần ấm lên, nhà máy Tân Hoa chuẩn xong nhiều kem dưỡng trắng da để đưa thị trường mùa lễ thu đông. ngay tại thời điểm một ít tin tức truyền . Khoảng thời gian hai khách mua kem dưỡng trắng da ở cửa hàng Bách Hóa về dùng thì mặt lở loét!
Lúc tin tức truyền tới nhà máy Tân Hoa, tổ trưởng Trương Phi nghĩ ngay đến việc giải quyết chuyện trong thời gian ngắn nhất, tránh việc ầm báo chí hoặc radio sẽ tạo thành bất lợi cực lớn cho sản phẩm của bọn họ. Bây giờ sản phẩm dưỡng da hằng ngày thể gọi là khan hiếm , một còn ghen tị với lợi nhuận của các nhà máy của bọn họ.
"Tư Vi, cô tìm hiểu xem chuyện gì xảy . Nếu vấn đề ở sản phẩm của chúng thì nghĩ biện pháp giải quyết ngay lập tức. Còn nếu cũng tìm cho bằng chứng."
Bọn họ thể khinh thường chuyện . Nếu để mặc cho nó phát triển thì khách hàng sẽ thể bảo vệ quyền lợi của , trả giá đắt bằng việc mặt lở loét. Mà nhà máy Tân Hoa thì thể sẽ mất vô đơn đặt hàng.