Ai ông chủ tiệm t.h.u.ố.c cứng mềm ăn.
Nếu ông chủ thật sự bán cho bọn họ, bộ thảo d.ư.ợ.c đều bán cho khác, đúng như tên tàn phế , bọn họ đợi nửa tháng nữa.
Nửa tháng...
Làm mà đợi ?
Nhiều mạng đang chờ như ...
Tần Cửu An đột nhiên đầu Sở Trường Phong,"Sáng nay chẳng đến hỏi mua ? Sao bán cho những đó? Tuy bọn họ Trung Nguyên, nhưng giá mua mỗi loại thảo d.ư.ợ.c đều cao hơn hai văn tiền."
Hắn bỗng nhiên thở dài,"Bán cho bọn họ hơn ? Giờ thảo d.ư.ợ.c còn ít, chi bằng cứ để ai giá cao thì bán cho đó."
Ánh mắt Sở Trường Phong khẽ động,"Chúng gì cũng là Trung Nguyên, nghĩ giúp thì cứ giúp."
Chillllllll girl !
Những đối diện , sắc mặt liền đổi, lúc xanh lúc trắng, bọn họ chính là đến từ Trung Nguyên...
Ánh mắt Tần Cửu An độ ấm đảo qua bọn họ," bọn họ đáng."
"Cái ..." Đám lập tức hoảng loạn.
"Ông chủ Sở! Hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!!"
Nam nhân dẫn đầu tự vả miệng hai cái,"Vừa năng hồ đồ! Xin ngài đừng để bụng! Cứ tính theo giá mà ngài , tất cả thảo d.ư.ợ.c chúng đều lấy hết!"
Sở Trường Phong chậm rãi uống một ngụm nước, lên tiếng.
"Ông chủ Sở, tình hình ở Trung Nguyên cấp bách, còn nhiều mạng đang chờ. Hôm nay chúng lấy t.h.u.ố.c xong lập tức lên đường, mong ngài thương xót."
"Thôi , ai bảo tâm địa Bồ Tát chứ." Sở Trường Phong thở dài một tiếng, phất tay,"Liền bán cho các ngươi ."
Tần Cửu An kinh ngạc mà Sở Trường Phong một cái, khóe miệng giật giật.
Tiễn đám xong, Sở Trường Phong trở tiệm thuốc, mở rương bàn , đống vàng sáng lấp lánh bên trong, nhịn mà xoa nhẹ vài cái.
Bỗng nhiên ngẩng đầu lên chạm ánh mắt của Tần Cửu An, ngẩn ,"Đệ gì? Ánh mắt là ? Khinh bỉ ?"
Tần Cửu An lắc đầu.
" mà! Vừa thấy rõ ràng, là ý gì? Ta kiếm tiền nhiều như , thấy lợi hại ?"
Tần Cửu An dở dở ,"Đây là kiếm tiền, đây là tâm địa Bồ Tát đang việc thiện thì ."
Sở Trường Phong bĩu môi,"Biết là , cũng cần khen như , khen nữa sẽ ngượng ngùng đấy."
Tần Cửu An:...
Hắn cạn lời!
Rốt cuộc Thẩm Chỉ trúng ở điểm nào? Quả thật chính là một tên ngốc!
Ngoại trừ khuôn mặt ... Được , dáng cũng tệ, nhưng thật sự quá ngốc!
"Lô thảo d.ư.ợ.c , tổng cộng bán ba trăm lượng vàng, đây là sổ sách ghi xong."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/451.html.]
Tần Cửu An đưa sổ sách cho Sở Trường Phong,"Không còn việc gì nữa thì về tiệm cơm đây."
"Ừ, , cảm ơn nhé."
Bọn họ ở bên bận rộn, Mộc Mộc cũng dám đến quấy rầy, hiện giờ đều , tiểu gia hỏa mới đến bên cạnh Sở Trường Phong.
"Cha."
"Hửm? Sao thế? Có đói bụng ? Hôm nay cha dẫn con mua xiên thịt nướng ?"
Mộc Mộc lắc đầu,"Cha, con chuyện quan trọng thương lượng với cha."
Sở Trường Phong nhướng mày,"Nói một chút."
"Ưm... Ưm..."
Mộc Mộc về phía lão thần y cách đó xa, hít sâu một , lấy hết dũng khí hỏi: "Cha, con thể theo thần y gia gia học y thuật ?"
Tiểu gia hỏa hỏi cẩn cận, bình thường nó ít khi đưa yêu cầu gì, mỗi ngày đều ngoan ngoãn, ca ca và gì, nó cũng theo, đến mức dường như trở thành vô hình trong nhà.
Nay đột nhiên nó đưa yêu cầu, Sở Trường Phong sửng sốt một chút, đó, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, trái tim như sưởi ấm.
Hắn xuống, đặt hai tay lên vai tiểu gia hỏa,"Con thật sự cảm thấy hứng thú với y thuật ?"
"Vâng! Con cảm thấy... thú vị, hơn nữa còn thể cứu , nếu bệnh, con thể chữa khỏi cho ."
Hai mắt của tiểu gia hỏa sáng lấp lánh khi những lời .
Trên mặt Sở Trường Phong lộ nụ vui mừng,"Nhãi con ngoan, nếu cảm thấy hứng thú thì cứ học ! , học y thuật cũng thể ba ngày đ.á.n.h cá hai ngày phơi lưới, chăm chỉ khắc khổ, thể bỏ dở nửa chừng, con thể ?"
"Có thể!"
Mộc Mộc gật đầu thật mạnh,"Sau con nhất định sẽ lợi hại như thần y gia gia! Con sẽ cố gắng cố gắng!!"
Sở Trường Phong xoa xoa đầu nhỏ của nó,"Cha tin tưởng ngươi."
Dứt lời, tươi nghiêm túc : "Sau , nếu cái gì, thích gì, đều , hôm nay con đột nhiên với cha những điều , cha vui."
Mộc Mộc sửng sốt một chút, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sáng,"Vâng-"
Lão thần y dựng thẳng lỗ tai hồi lâu, Sở Trường Phong đồng ý , ông ho khan một tiếng.
"Đồ nhi ngoan! Mau tới đây!"
Mộc Mộc lạch bạch chạy đến bên cạnh ông.
Lão thần y sờ sờ đầu nó, về phía Sở Trường Phong,"Mộc Mộc về chính là đồ của , sẽ do quản a."
"A?!" Sở Trường Phong trừng mắt,"Ý ngài là ? Con trai tuy rằng theo ngài học y thuật, nhưng cũng học."
"Mỗi ngày khi tan học, liền đưa nó đến chỗ , thời gian khi tan học của nó đều là của !"
Sở Trường Phong bĩu môi: "Sư phụ như ngài cũng quá bá đạo ! Con trai nhà còn nhỏ, nếu theo ngài như , ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng ? Không !"
"Ngươi lời ! Ta mới là sư phụ của nó! Y thuật học giỏi, cũng dễ dàng! Không chuyên tâm khắc khổ, ?"