"Lam tướng quân!"
Thấy Sở Trường Phong đến, Lam Lập ngạc nhiên,"Ông chủ Sở, ngươi tới đây?"
Nhìn thấy ông cởi trần, cầm trường thương, Sở Trường Phong cảm thán: "Tướng quân hổ là tướng quân, trời lạnh thế vẫn tập luyện ."
Lam Lập lau mồ hôi mặt, : "Quen , chuyện gì thì cứ thẳng."
Sở Trường Phong cũng vòng vo,"Tướng quân thất hoàng t.ử ?"
Biểu cảm của Lam Lập đổi, im lặng , hồi lâu mới hỏi: "Sao ngươi thất hoàng tử? Đột nhiên hỏi gì?"
"Ngài đừng nóng vội, mấy ngày thất hoàng t.ử dẫn đến mua nhiều d.ư.ợ.c liệu, là để cứu bá tánh Lâm Hà. Hắn vẻ cũng tệ lắm, liền nghĩ đến hỏi ngài một chút."
Lam Lập: "Vào trong chuyện ."
Sở Trường Phong gật đầu.
Lam Lập mặc áo : "Hiện nay, thái t.ử và mấy hoàng t.ử thế lực mạnh đều c.h.ế.t hoặc phế, triều đình chia năm xẻ bảy, bọn họ động tĩnh gì."
"Chỉ thất hoàng t.ử lên."
Sở Trường Phong trầm ngâm: "Trước đây thất hoàng t.ử vốn nổi bật, cũng chẳng coi trọng."
Lam Lập gật đầu," chính , vài tháng dẫn một vạn kỵ binh thu hồi Viễn Giang Châu, thuộc địa phận Lâm Hà. Sau đó, lấy Lâm Hà đô thành tạm thời, tiếp tục tiến công, lượt thu hồi hai châu khác."
Sở Trường Phong trong lòng chấn động,"Vậy theo tình hình , e là thể thống nhất bộ các châu thành xưng vương."
Lam Lập do dự một chút vẫn gật đầu,"Nếu tiếp tục như , thu phục những địa giới đó chỉ là chuyện sớm muộn."
Sở Trường Phong nên vui buồn. Triều đình hiện tại áp bức bá tánh, thuế má ngày càng cao, thật sự mong lật đổ triều đình .
Không phá thì xây , lẽ dẹp bỏ mới thể lập một thái bình thịnh thế.
nếu thiên hạ nữa rơi trong tay hoàng thất...
Dù thái bình trong chốc lát, nhưng với bá tánh mà , e rằng vẫn lâm áp bức lâu dài.
Lam Lập Sở Trường Phong, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi thích thất hoàng tử?"
"Không hẳn, chỉ thích hoàng thất bây giờ."
"Yên tâm , khi thất hoàng t.ử rời kinh, quét sạch hết chướng ngại ."
"Ý ngài là gì?"
"Mấy trưởng của đều phế, còn hoàng thượng... bệnh nặng triền miên, còn tỉnh táo, hiện tại, bộ kinh thành đều là của ."
Tuy đổi triều đại, nhưng nắm quyền khác.
Sở Trường Phong thấp thỏm trong lòng, chỉ gặp vài , thấu thất hoàng t.ử là như thế nào.
nếu việc mua d.ư.ợ.c liệu là thật tâm vì bá tánh, lẽ cũng hôn quân...
"Thật , thất hoàng t.ử thể là lựa chọn nhất, ở những châu thành thu phục, bá tánh sống định, cưỡng ép trưng binh, mỗi trận chiến đều là tự trận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/466.html.]
Lam Lập dù từng gặp thất hoàng tử, nhưng từ tin tức thu , ông thể khẳng định thất hoàng t.ử ít nhất hơn nhiều so với quân khởi nghĩa.
Chillllllll girl !
Sở Trường Phong mím môi,"Cứ chờ sang năm xem... định gì."
Bắc Dương quân khởi nghĩa chiếm lĩnh, hiện tại vẫn thuộc triều đình, bọn họ cũng lệnh thất hoàng tử.
Nếu đăng cơ, bọn họ vẫn cúi đầu xưng thần.
Cáo biệt Lam Lập về, đường về nhà, Sở Trường Phong tạm gác lo lắng sang một bên.
Dù thế nào nữa, cũng chỉ hy vọng nhà đều bình an.
Còn những chuyện khác, là điều một thường dân như thể quản.
Về đến nhà, Sở Cẩm Niên và Sở Cẩm Chu đều đưa Mộc Mộc đến tiệm thuốc, Lâm Tranh thì đang hầm canh trong bếp, Thẩm Chỉ đang ôm đứa bé trong phòng.
"Thẩm Chỉ Chỉ!!"
Sở Trường Phong nhíu mày,"Chẳng bảo nàng giường nghỉ ngơi ? Sao ôm bảo bảo qua ? Mau lên giường !"
Hắn nghiêm mặt, nhanh chóng ôm đứa bé từ trong lòng nàng,"Để ôm!"
Thẩm Chỉ chớp chớp mắt, nhất thời phản ứng kịp.
Sở Trường Phong một tay ôm bảo bảo, một tay kéo tay nàng,"Đi nào!"
Nàng phản ứng , ngoan ngoãn theo , nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Cũng mấy ngày , chuyện gì, , một chút cũng mà."
"Vậy cũng thể nhiều như , còn ôm bảo bảo nữa, bảo bảo cũng nặng mà."
Thẩm Chỉ về phía tiểu bảo bảo trong tay ,"..."
Tiểu nha đầu ngây ngô chớp đôi mắt trong veo, bé cũng hiểu nổi nặng chỗ nào. Rõ ràng cha thể một tay ôm bé nhẹ nhàng mà.
Bị bắt lên giường, Thẩm Chỉ dựa đầu giường thở dài.
Sở Trường Phong bên cạnh nàng, cúi đầu con gái ngoan trong lòng, nhỏ giọng trêu đùa.
Tiểu bảo bảo đến ngọt ngào.
"Con gái ngoan của thích đến ? Mỗi ngày đều với !"
Thẩm Chỉ: "... Đó là bởi vì tã lót cũng giặt miễn phí . À đúng , hôm nay vẫn giữ cho đấy."
Sở Trường Phong khẽ: "Ừ, ."
"Có nên đặt tên cho bảo bảo ?" Thẩm Chỉ đột nhiên hỏi.
Nụ mặt Sở Trường Phong cứng : "Sao quên mất chuyện quan trọng thế ?!"
Dạo bận quá, cứ cảm thấy bản quên mất điều gì đó, hóa là quên đặt tên cho con gái!
Sở Trường Phong áy náy hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu,"Bảo bảo ngoan, đều là của cha, đừng giận cha nhé. Cha lập tức nghĩ cho con một cái tên thật !"