Vậy là... những viên đá do nương giấu từ năm ngoái, mà là nương ?!
Sở Cẩm Chu hô hấp run run, vội vàng che thùng nước .
Khoai tây chôn trong bếp lò còn đợi một lúc nữa mới thể.
Trong phòng bếp quá nóng, đều chịu , nhanh liền chạy ngoài.
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên lén lút ở cuối cùng, Mộc Mộc thấy cũng chạy bên cạnh bọn họ.
"Ca ca, Niên Niên, hai gì ? Sao chậm thế?"
Sở Cẩm Niên khoác vai Mộc Mộc, thì thầm: "Là chuyện mà nương cho chúng ."
"Cái gì nha?"
"Những viên đá chúng uống lúc nãy chính là do nương ! Không nương giấu !"
"Cái gì? Đá cũng thể ?" Mộc Mộc chấn động, cảm thấy chuyện thật khó tin.
"Ai nha, dù chúng cũng tận mắt thấy ."
Nói , Sở Cẩm Niên sang Sở Cẩm Chu: "Ca ca, tại bên trong thùng lớn một thùng nhỏ?"
Sở Cẩm Chu suy nghĩ một chút : "Ta nghĩ rằng đá trong thùng lớn chắc chắn ăn , nếu ăn thì lấy trong thùng nhỏ."
Sở Cẩm Niên gật gù, hiểu : "Thì là thế..."
Mộc Mộc gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt, nó tận mắt thấy đá nên vẫn hiểu hai bọn họ gì cả.
Bỗng nhiên, Sở Cẩm Chu sang Mộc Mộc: "Mộc Mộc, nếu ở trong nhà mà thấy đá, đừng tùy tiện ăn, cũng chạm ."
"Ừ ừ!"
Nhìn thấy ba tiểu gia hỏa ở cửa nhà chính, chụm đầu thì thầm lâu, Thẩm Chỉ đoán lẽ bọn chúng thấy đá nên đang bàn luận.
"Chu Chu, ba đứa các con đây."
Ba tiểu gia hỏa lập tức chạy đến bên cạnh nàng.
Thẩm Chỉ: "Các con , nếu ở nhà mà thấy đá thì ăn, vì những viên đá đó đều độc."
Cả đám cả kinh.
" chúng con ăn ." Ngưu Ngưu chút sợ hãi.
"Đá các con ăn là do dùng thùng gỗ cách ly với đá độc , loại thể ăn."
Mọi do dự gật đầu, cũng hiểu .
Thẩm Chỉ: "Dù nếu thấy đá, các con đụng là ."
Mấy tiểu gia hỏa lời, một khi thứ gì thể đụng , bọn chúng tuyệt đối sẽ đụng .
Không lâu , khoai tây trong bếp chín, mỗi đứa ôm một củ, bóng cây ăn ngon lành.
Thẩm Chỉ thì bê một giỏ khoai tây sân, bắt đầu cạo vỏ.
Khoai mới thu hoạch nên dễ cạo vỏ, chẳng mấy chốc mà nàng gọt đầy một rổ.
Nàng đem bộ khoai tây cắt thành từng lát mỏng, ngâm nước để loại bỏ tinh bột, đó chần qua nước sôi, trải đều lên nia phơi nắng.
"Nương, con giúp nương đổ nước nhé!"
Sở Cẩm Chu bưng chậu nước ngâm khoai tây lên định đổ , nhưng Thẩm Chỉ vội ngăn .
"Không ! Nước thể đổ ! Bên trong còn thứ !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/510.html.]
"Hả?" Sở Cẩm Chu ngẩn ," trông nó bẩn lắm mà?"
"Khoai tây rửa sạch mới ngâm, mà bẩn ?"
Thẩm Chỉ xoa đầu tiểu gia hỏa: "Trong thứ , chờ một lát ."
Mấy tiểu gia hỏa khác cũng tò mò mà xúm .
Chỉ là một chậu nước đục ngầu, thì thứ gì chứ?
Thẩm Chỉ giải thích, tiếp tục chần khoai tây và phơi nắng.
Không lâu , trong sân phơi đầy khoai tây lát.
"Nương, phơi khoai tây ?"
Sở Cẩm Niên xổm bên cái nia, tò mò những lát khoai tây, khuôn mặt đầy nghi hoặc.
Thẩm Chỉ: "Chúng thể khoai tây chiên, đợi khô nương sẽ cho các con ăn."
"Khoai tây chiên?!"
Từ thực sự quá xa lạ, xa lạ nhưng ăn ngon, đều phấn khích.
"Vậy khi nào mới thể ăn ?"
"Chờ đến khi chúng phơi khô hết." Thẩm Chỉ kiên nhẫn trả lời câu hỏi của bọn chúng.
"Vậy ngày mai thể ăn ?"
"Trời nắng như , lát khoai tây cũng cắt khá mỏng, chắc ngày mai thể phơi khô." Thẩm Chỉ ước lượng một chút đáp.
"Oa! Vậy là ngày mai thể ăn !"
Mấy tiểu gia hỏa nuốt nước miếng, bọn chúng cảm thấy thật hạnh phúc! Lại thêm một món ngon mới!
Hôm nay còn uống nước chanh mát lạnh nữa!
Cuộc sống thật quá tuyệt vời!
Nước ngâm khoai tây lát dần trở nên trong suốt, những tạp chất đục ngầu bên trong biến mất.
Thẩm Chỉ cẩn thận đổ lớp nước trong suốt đó .
Rất nhanh, đáy chậu lộ một lớp bột trắng.
Sở Cẩm Chu: "Nương, đây là gì ? Nhiều quá!"
Thẩm Chỉ lấy một cái muỗng, múc phần tinh bột khoai tây đáy chậu cho một cái rổ nhỏ lót băng gạc.
"Đây là thứ , ăn ngon."
Mắt của mấy tiểu gia hỏa sáng long lanh, bọn chúng ngờ khoai tây nhiều cách ăn đến !
Thẩm Chỉ đặt tinh bột lên bàn để phơi nắng,"Các con ăn thì giúp trông coi thật kỹ, phơi khô mới món ngon ."
Mấy tiểu gia hỏa nhanh chóng quanh bàn, mắt trông mong đống bột trắng.
Lượng tinh bột vẫn còn quá ít, khoai tây cắt lát cho nhiều tinh bột, nếu nhiều hơn, nghiền khoai thành bột nhão, cách đó mới thu nhiều tinh bột hơn.
Chillllllll girl !
Chờ đến giữa trưa, Sở Trường Phong ôm Hoan Hoan trở về.
Tiểu nha đầu ngoài cả ngày cũng nhớ nương, lúc về còn trong lòng cha, khanh khách.
"Cha! Hoan Hoan!"
Sở Trường Phong bước sân, thấy trong nhà nhiều trẻ con như thì ngẩn .