Đến quầy thịt nướng, nàng quan sát đám bộ tộc A Mạc một lượt mới lên tiếng,"Các ngươi tiền thanh toán?"
A Mạc thủ lĩnh hổ ,"Chúng trả tiền, chỉ là quên mang theo."
Thẩm Chỉ: "Thôi , nếu Bắc Dương và bộ tộc A Mạc thiết lập quan hệ thông thương, thường xuyên qua , cần vì chút chuyện nhỏ mà mất hòa khí."
"Viên đá chúng nhận, coi như hôm nay mời các ngươi ăn thịt nướng."
A Mạc thủ lĩnh và đám hộ vệ ngờ cô nương dễ chuyện như , ai nấy đều chút kinh nhiên.
Viên đá bọn họ đưa lớn bằng nắm tay, nếu cắt gọt điêu khắc tinh xảo, nhất định giá trị liên thành.
Thẩm Chỉ: "Ta thích những viên đá như thế , nếu các ngươi thêm những viên , cứ mang đến, thể dùng để thanh toán ở quầy hàng của ."
"Thật ?!"
A Mạc thủ lĩnh kinh ngạc.
Chẳng như là ăn ?
Bộ tộc của bọn họ thứ khác, nhưng loại đá thì nhiều!
Thẩm Chỉ: "Ta chuyện giữ lời."
Một hộ vệ nhịn hỏi: "Cô nương, nếu chúng ăn thứ khác, thể dùng đá tới đổi ?"
Thẩm Chỉ im lặng một lúc, gật đầu,"Có thể."
Mấy bọn họ kích động mà nở nụ .
Thẩm Chỉ khẽ đầy ẩn ý, cúi đầu viên ngọc trong tay, đáy mắt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
A Mạc thủ lĩnh cố giấu sự kích động trong lòng, mang theo các hộ vệ tiếp tục dạo chợ.
Chẳng bao lâu, thấy món khoai tây chiên mà tâm tâm niệm niệm mấy ngày nay.
Chillllllll girl !
Hai mắt sáng lên, nhanh chóng chạy tới: "Cái... cái cục đất bán thế nào?"
Tần Cửu An ngẩng đầu: "Đây là khoai tây, cục đất, năm văn tiền một chén, nhưng các ngươi là của A Mạc thủ lĩnh, thể dùng vật giá trị tương đương để đổi."
"Vừa một cô nương chúng thể ăn , đó dùng đá để đổi, quầy cũng ?"
Tần Cửu An nhíu mày, Trụ T.ử đang gọt khoai bên cạnh cũng bất mãn ngẩng đầu, lấy cục đá gì?
Đây ăn trả tiền ?
"Có thể! Hôm nay tất cả quầy hàng trong chợ đều là của nhà , chỉ cần do Thẩm Chỉ cho phép, các ngươi thể tùy ý ăn uống."
Không từ khi nào, Thẩm Chỉ tới.
Tần Cửu An cau mày, kéo nàng phía lều,"Tỷ ? Chúng là buôn bán mà! Mấy viên đá vớ vẩn thì ích gì?"
Thẩm Chỉ khẽ , đưa viên ngọc trong tay cho ,"Nhìn kỹ , viên đá đáng giá ?"
Tần Cửu An chằm chằm viên đá, run rẩy đưa tay nhận lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/532.html.]
Hắn cẩn thận lau chùi, quan sát hồi lâu, đó ngơ ngác Thẩm Chỉ, nuốt nước bọt một cách khó khăn, ấp úng ,"Thẩm Chỉ... tỷ... tỷ phát tài ... đây là phỉ thúy thượng hạng! Nước ngọc thế ! Nếu đem tạc tượng, thể đổi lấy mấy tháng thu nhập của tiệm cơm chúng đấy!"
Thẩm Chỉ trợn tròn mắt,"Cái gì? Đáng giá đến ?!"
Tần Cửu An hừ một tiếng,"Trước đây ông ngoại từng mua một con tỳ hưu bằng phỉ thúy, nước ngọc còn bằng cái , tỷ đoán xem tốn bao nhiêu bạc?"
"Bao nhiêu?"
"Một vạn lượng!!"
Cổ họng Thẩm Chỉ khô khốc,"Đệ... lừa chứ?"
"Tại lừa tỷ? Ta tận mắt thấy mà!"
Tần Cửu An cẩn thận đưa viên ngọc cho nàng,"Ánh mắt tỷ thật tồi! Đi thôi, chiên khoai tây cho khách quý của chúng đây!"
Thẩm Chỉ ngây ngô: "Đương nhiên, đương nhiên, !"
Khi bọn họ quầy hàng, phát hiện phía thêm vài , là Lam Lập, huyện lệnh và vài bá tánh của bộ tộc A Mạc.
Lúc , A Mạc thủ lĩnh đang tranh cãi với Lam Lập, cả hai cãi đến đỏ mặt tía tai.
"Chuyện gì thế?" Thấm Chỉ vội vàng hỏi.
Lam Lập: "Bọn họ ăn mà trả tiền đúng ?!"
"Ngươi đ.á.n.h rắm! Lão t.ử dùng đá để đổi, ai là trả tiền?!"
"Ngươi mới là đ.á.n.h rắm! Đá thể đổi lấy đồ ăn? Đồ hổ! Lúc thương lượng rõ ràng, hiện tại ngươi đến đây ăn chùa!" Lời của Lam Lập sắc bén vô cùng.
"Ngươi... ngươi... ngươi mới hổ!"
A Mạc thủ lĩnh tức đến mức trợn mắt, phồng má.
Thẩm Chỉ thấy , vội vàng : "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"
"Lam tướng quân, huyện lệnh đại nhân, là bọn họ thể ăn thoải mái, thích những viên đá của bọn họ, bộ tộc của bọn họ nhiều, bọn họ chỉ cần bù cho là !"
Đừng là bù , Thẩm Chỉ còn ước gì bọn họ ăn nhiều một chút! Như nàng cầm viên ngọc cũng thấy áy náy nữa.
Lam Lập và huyện lệnh đều vô cùng kinh ngạc.
"Ta thấy ngươi điên !"
"Đá thể ăn ? Ngươi ngốc ?!"
Thẩm Chỉ hai , A Mạc thủ lĩnh bên cạnh cảm thấy chút áy náy và chột .
Tình huống cảm thấy như cả đám bọn họ đang lừa gạt một tiểu cô nương ...
Thẩm Chỉ: "Các ngươi cứ yên tâm, quầy hàng của do quyết định, hơn nữa, chút đồ ăn đáng gì , nếu bọn họ ăn, mời bọn họ cũng cả."
"Ngươi đúng là ngốc ."
Lam Lập để một câu , liền hung hăng trừng mắt A Mạc thủ lĩnh,"Đường đường là thủ lĩnh mà chuyện ăn chùa uống chùa thế , ngươi thấy hổ hả?! Sau đừng là từng giao chiến với ngươi, thật mất mặt!"