Cổ họng A Mạc khô khốc, trong suy nghĩ của , cái vòng nhiều lắm chỉ đáng giá 30 văn tiền! Không thể nhiều hơn!
Dù gì thì những viên đá chiếc vòng đều đầy rẫy núi đá trong bộ lạc, gì quý giá chứ?
Cửa hàng quả thực là hắc điếm! Sao thể mua chứ?
Làm gì nhiều kẻ ngốc đến thế?
Chillllllll girl !
Hắn còn đang nghĩ thì bỗng nhiên, một nam một nữ bước , bọn bọ trông trẻ tuổi, dáng vẻ lẽ là một đôi vợ chồng mới cưới.
Nữ nhân chọn một chiếc vòng ngọc màu trắng sữa ở quầy, hỏi: "Tiểu nhị, cái vòng bao nhiêu tiền?"
"Phu nhân, cái 3 lượng bạc!"
Chiếc vòng dùng loại ngọc kém nhất, cũng là chiếc rẻ nhất trong cửa tiệm.
Nữ nhân gật đầu: "Ta lấy cái ."
A Mạc tận mắt thấy hai vợ chồng mua chiếc vòng .
Hắn ngây .
Loại ngọc ở ngọn núi trong bộ lạc của khắp nơi đều , tùy tiện cắt cũng là những thứ thế !
Chỉ một chiếc vòng nhỏ trong cửa tiệm giá 3 lượng bạc...
Trong khoảnh khắc đó, A Mạc cảm thấy còn hiểu nổi giá trị của tiền bạc nữa.
Sau đó, hỏi giá của vài món trang sức ngọc khác, đến khi một con tỳ hưu chỉ to bằng bàn tay đứa trẻ mà giá tận 300 lượng bạc, thế giới quan của sụp đổ.
Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong đang một miếng ngọc hình con thỏ, để ý đến .
"Cái chắc Hoan Hoan sẽ thích, mua cho con bé." Sở Trường Phong .
Thẩm Chỉ: "Mua thì cũng , nhưng mua về cũng thể đeo cho con bé, con bé còn quá nhỏ, nhỡ cẩn thận nuốt bụng thì nguy."
Sở Trường Phong , lập tức đặt miếng ngọc : "Thôi thôi, đợi con bé lớn một chút mua, còn cái hơn."
Sau đó, Sở Trường Phong cầm lên một chuỗi vòng tay bằng phỉ thúy, đeo thử lên cổ tay Thẩm Chỉ.
Màu phỉ thúy , càng tôn lên cổ tay trắng nõn tinh tế của nàng.
"Tiểu nhị, cái bao nhiêu tiền?"
"10 lượng bạc!"
Sở Trường Phong gật đầu, đưa một thỏi bạc.
Thẩm Chỉ từ chối, vì nàng cũng thích chuỗi vòng .
A Mạc bên cạnh lén , thấy bọn họ thực sự bỏ 10 lượng bạc mua chuỗi vòng đó, quả thực .
Còn Lam Lập cũng chi 20 lượng bạc mua một chiếc vòng tay, ông cảm thấy chiếc vòng hợp với con gái , đợi con gái ông trở về liền thể đeo cho nó.
"A Mạc thủ lĩnh, thế nào? Ngài mua gì ?" Mọi mua sắm xong, Thẩm Chỉ hỏi.
A Mạc gì nữa.
Hắn lặng lẽ lắc đầu: "Ta mua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/554.html.]
Dù cũng kẻ ngốc.
Thẩm Chỉ gật đầu, dẫn rời khỏi cửa tiệm.
Hôm nay trong nhà thêm hai vị khách, một trong đó còn là khách hàng lớn, đương nhiên tiếp đãi chu đáo.
Vậy nên, Thẩm Chỉ đến cửa hàng thịt mua bò, móng heo, ruột già, thịt ba chỉ và sườn.
Suốt dọc đường, A Mạc cứ thất thần.
Hắn liên tục nghĩ đến những món đồ trong cửa tiệm , hoặc đúng hơn là nghĩ đến giá của chúng.
Càng nghĩ, càng lo lắng, cũng may bá tánh của ngốc như bá tánh Bắc Dương, dễ lừa bịp như thế.
Nghĩ đến đây, liếc Lam Lập một cái, trong ánh mắt vô thức mang theo đắc ý.
Lam Lập chỉ cảm thấy thật khó hiểu, đang đắc ý cái gì.
Về đến nhà, Thẩm Chỉ đem nguyên liệu nấu ăn phòng bếp mới nghiêm túc xuống chuyện với A Mạc.
"A Mạc thủ lĩnh, hôm nay cùng chúng dạo cửa hàng trang sức, cảm thấy như thế nào?"
A Mạc do dự một lúc lâu, cuối cùng chỉ thốt vài chữ: "Các ngươi là điên hết ?"
Mọi đều sang .
A Mạc còn bọn họ ngu ngốc là lắm .
"Tại như ?"
"Những thứ trong đó hét giá trời! Chỉ là mấy viên đá vô dụng, thể bán đắt như ? Hoàn là lừa gạt! Đồ đắt thế, ngay cả kẻ ngốc cũng mua!"
"Vậy mà các ngươi còn mua! Ta thấy ở Bắc Dương chẳng mấy ai thông minh !"
"Chắc ông chủ cửa tiệm đó toét miệng, lừa bao nhiêu tiền !"
Một khi , A Mạc thủ lĩnh liền thao thao bất tuyệt, thể dừng .
Mọi ngơ ngác lắng , ngờ nhiều như .
"Ở trong bộ lạc của chúng , những viên đá còn hơn trong tiệm đó vô , hơn nữa mất tiền, thích thì tự nhặt một viên đem về là ."
"Ha ha ha..."
Lam Lập cuối cùng nhịn mà phá lên .
A Mạc trừng mắt liếc Lam Lập: "Ngươi cái gì? Ngươi cũng cảm thấy ở đây đều ngu ngốc đúng ?"
Lời dứt, Lam Lập càng lớn hơn.
A Mạc chậc chậc lưỡi: "Bị lừa mất bạc nên phát điên ?"
Thẩm Chỉ vội vàng uống một ngụm nước để kìm nụ đang hiện lên khóe miệng.
Sở Trường Phong: "A Mạc thủ lĩnh, chúng lừa, cũng chúng ngốc, mà là các quá ngốc."
"Ý gì? Chúng ngốc đến mức bỏ mấy chục lượng bạc mua một viên đá vớ vẩn." A Mạc phục.
Sở Trường Phong: "Thực tìm ngài đến, mục đích chính là để về chuyện những viên đá đó."
A Mạc: "Ta , những viên đá đó các ngươi lấy bao nhiêu cũng , cứ việc lấy."