Sở Trường Phong: "..."
"Thực... thực cũng thể trách , là con ngốc , dạy gọi ca ca, thể ngốc nghĩa là gì, chỉ đơn giản học theo con mà thôi."
Sở Cẩm Niên vẫn là chút dễ lừa,"Thật ?"
"Tất nhiên, nếu thì còn nhỏ như , mắng chứ? Con bé cũng thông minh như ."
Sở Cẩm Niên mặt đầy hoài nghi.
"Đổi góc độ mà nghĩ, gọi ca ca và Mộc Mộc là ca ca, nhưng chỉ gọi con là ngốc ngốc ca ca, chứng tỏ trong lòng , con là độc nhất vô nhị."
Sở Cẩm Niên nuốt nước miếng, còn bĩu môi nữa, mặt còn lộ chút vui vẻ.
Chillllllll girl !
"Cũng... cũng đúng ha... Muội mới một tuổi thôi, mắng , nên trong lòng , con chính là độc nhất vô nhị!"
Mọi : "..."
Nó vài tiếng, đó nhào lòng Lam Nguyệt, ôm chặt lấy tiểu nha đầu,"Muội , ca ca thích nhất, là ca ca độc nhất vô nhị của , đúng ?"
"Muội , gọi hai tiếng, -"
Tiểu nha đầu đôi mắt lấp lánh của ca ca, thấy dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng, bé ngơ ngác.
Quả nhiên là một ngốc ngốc ca ca danh xứng với thực!
"Muội , gọi nào- gọi -"
"Ngốc ngốc ca ca!"
"Êy! Gọi nào!"
"Ngốc ngốc ca ca-"
"Gọi nữa!"
"Ngốc ngốc ca ca-"
Hai cứ thế trêu chọc , chẳng mấy chốc cả hai đều toe toét.
Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc , gượng gạo, bọn chúng cảm thấy cũng cần thiết để gọi là ca ca nữa.
Ít nhất bọn chúng cũng "ngốc ngốc ca ca".
"Ca ca! Mộc Mộc! Hai ? Muội gọi là ngốc ngốc ca ca! Ta là độc nhất vô nhị! Muội chỉ gọi mỗi như thôi!"
Khoe khoang xong, nó nắm lấy tay nhỏ của tiểu nha đầu,"Muội , đúng ? Ta là ca ca độ nhất vô nhị của , thích nhất đúng ?"
Tiểu nha đầu khanh khách gật đầu,"Ngốc ngốc ca ca-"
Sở Cẩm Niên ôm lấy khuôn mặt nhỏ của bé, hôn mạnh một cái,"Moah-"
Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu hôn đến mức biến hình, nhưng bé giận, ngược còn chu môi lên, đuổi theo Sở Cẩm Niên đòi hôn .
"Ha ha ha... ... ca ca thích nhất nha..."
Hai ầm ĩ, Lam Nguyệt ôm bọn họ, nhưng như một ngoài cuộc.
Tần Cửu An đủ , liền lén Lam Nguyệt, thấy nàng hai tiểu nhãi con quấy rầy đến mức chỉ thể bất đắc dĩ thở dài.
Dù đang mang mặt nạ, dù đang nhíu mày, nhưng nàng vẫn xinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/565.html.]
"Sở ca! Tẩu tử, đón thần y đến đây."
Hắn bỗng nhiên dậy, dù cũng đón về ăn tất niên, sớm một chút cũng , thể để ông xem vết sẹo của Lam Nguyệt sớm hơn.
"Đi ."
"Cửu ca ca, cùng đón sư phụ!" Mộc Mộc lập tức xỏ giày bông rắn chắn .
Bên ngoài tuyết rơi, mặt đất trơn trượt, hai nhanh, đến khi đón lão thần y thì càng chậm hơn.
Khi bọn họ trở về, nửa canh giờ trôi qua.
Vào nhà, đều đang bận rộn.
Từ sáng sớm bắt đầu chuẩn nguyên liệu nấu ăn.
"Các mau đây, đều là tuyết, đừng để nhiễm phong hàn." Thẩm Chỉ nhíu mày.
"Lúc đáng lẽ nên mang dù giấy theo, cũng đội mũ, đầu xem, là tuyết."
Thẩm Chỉ mà thở dài, lúc bọn họ chạy nhanh quá, nàng còn kịp dặn dò.
"Không , tuyết lát nữa sẽ tan thôi, gì đáng ngại." Tần Cửu An để tâm.
Mộc Mộc dùng sức giậm chân, lắc mạnh , cố gắng giũ hết tuyết khỏi .
Thẩm Chỉ thì cầm khăn lau tuyết quần áo của lão thần y.
Quét sạch sẽ bộ, Thẩm Chỉ vội vàng gọi bọn họ xuống bàn sưởi ấm,"Sưởi ấm , để thể ấm lên ."
"Nương, con uống sữa nóng, ?" Mộc Mộc l.i.ế.m môi, trở về, gió lạnh thổi thẳng mặt, trong đầu nó chỉ nghĩ đến ly sữa ấm áp.
Hiện tại mà uống một ngụm thì tuyệt vời bao!
Thẩm Chỉ xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nó,"Tự rót , nấu sẵn cho các con ."
Ra ngoài một chuyến, chắc chắn đều lạnh cóng, tất nhiên uống thứ gì đó ấm áp để sưởi ấm, Thẩm Chỉ chuẩn từ .
"Oa! Nương! Người thật !"
Mộc Mộc nắm lấy tay nàng, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Mộc Mộc, mau đây."
Sở Cẩm Niên cầm sẵn ly, giúp rót sữa."Vừa mới nấu xong, còn nóng lắm đó, thổi hãy uống nha."
Mọi uống một hết ly sữa nóng hổi, còn hiệu quả hơn cả cạnh bàn sưởi.
Toàn ấm dần lên.
Lam Nguyệt ôm tiểu nha đầu một bên, một lời, như thể một vô hình.
nàng chỉ cần đó thôi, cũng khiến khác thể để ý.
Lão thần y nàng vài , cuối cùng nhịn mà lên tiếng: "Cô nương, cô đeo mặt nạ thế? Có cô là độc trùng cắn, để sẹo ?"
Lam Nguyệt sửng sốt.
Tần Cửu An hoảng hốt về phía lão thần y, còn kịp ngăn cản thì lão thần y thẳng .
"Tần tiểu t.ử cũng thật là, tối qua cứ lải nhải với mãi, hỏi chữa ? Sẹo thể xóa bỏ ?"
Trong nhà chính nhất thời im lặng như tờ.