"Những rốt cuộc khi nào mới chịu đây? Ta thà kiếm ít tiền hơn một chút còn hơn."
Lâm Tranh nay thích kiếm tiền, mà giờ cũng bức ép đến mức , đủ thấy tình hình khổ sở .
Sở Khiếu lẩm bẩm: "Đám như phát điên , cũng là từ tới? Trước đây Bắc Dương đông như ..."
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ hổ mà .
"Còn nữa!" Sở Khiếu đột nhiên vỗ bàn một cái,"Dạo suốt ngày mua rượu, mua trái cây khô, mua khô bò của chúng ! bọn bận đến tối tăm mặt mũi, hàng tồn kho bán hết sạch, gì còn thời gian để thêm nữa? Hơn nữa bọn họ chứ?"
"Khụ khụ khụ..." Thẩm Chỉ che miệng ho khan mấy tiếng.
Mấy tiểu gia hỏa Sở Cẩm Chu chuyện là như thế nào, lập tức liếc .
Bọn họ Trung Nguyên, giúp cha nương đẩy mạnh tiêu thụ, chỉ là vì càng nhiều đến Bắc Dương mua đồ, việc ăn nhà bọn họ liền lo.
... ngờ chuyện khiến gia gia nãi nãi trở thành hại.
Sở Trường Phong liếc mắt hiệu cho mấy tiểu gia hỏa, ý bảo bọn chúng nên thì đừng .
Ba tiểu gia hỏa hiểu ngay, vẻ mặt tức giận của gia gia nãi nãi, nếu sự thật chân tướng, chắc chắn bọn họ sẽ tiêu đời. Vì thế, tất cả đều im thin thít.
"Cha nương! Bán! Bán kẹo! Bán rượu!"
Đột nhiên, giọng trẻ con non nớt của Sở Hoan Hoan vang lên.
"Bán thịt! Thích... ..."
Sở Cẩm Niên vội vàng bịt miệng ,"Muội !"
Nó gầm nhẹ một tiếng, còn chột Sở Khiếu và Lâm Tranh, sợ khác nó là đang chuyện cho .
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ khóe miệng giật giật, nhắm mắt xoa xoa mày.
Sở Khiếu và Lâm Tranh cùng bọn họ vốn là một nhà, nhất cử nhất động của bọn họ đều thể sự khác thường.
"Niên Niên, rốt cuộc chuyện gì xảy ?" Lâm Tranh nheo mắt hỏi.
Sở Cẩm Niên giật .
"Niên Niên, mau với gia gia nãi nãi, con là ý gì?"
Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc len lén nuốt nước miếng, cúi đầu cắm mặt ăn cơm, tránh ánh mắt gia gia nãi nãi, sợ lát nữa sẽ hỏi đến đầu bọn chúng.
Dưới ánh mắt áp chế cùng giọng điệu nghiêm nghị của gia gia nãi nãi, cuối cùng Sở Cẩm Niên chịu nổi, nó lén lút liếc cha nương, đó c.ắ.n răng, nhắm mắt kể hết chuyện mà bọn họ trong thời gian qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/611.html.]
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ cảm giác trán bắt đầu đổ mồ hôi.
"Ta mà! Đám thật kỳ lạ, cũng ai cho họ Bắc Dương gì đặc biệt, giống như ch.ó thấy xương mà đuổi tới đây!"
"Các con rốt cuộc nghĩ gì ? Sao gọi nhiều đến như thế? Chúng xoay sở nổi đây? Các con xem giờ ?"
Sở Khiếu và Lâm Tranh liên tục trách móc, khiến Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ cũng nên thế nào.
Sau một hồi lâu, Thẩm Chỉ mới nhỏ giọng : "Cha nương yên tâm, giờ chúng con về, sẽ thuê thêm , nhất định sẽ để cha nương vất vả nữa."
Sở Trường Phong gật đầu liên tục: "Chỉ Chỉ đúng, chắc chắn sẽ để hai vất vả nữa! Cha nương cứ yên tâm!"
Hai ông bà thở dài: "Thôi bỏ , ăn cơm ."
Chuyện cuối cùng cũng tạm lắng xuống, Sở Cẩm Niên lặng lẽ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở một .
Chillllllll girl !
Cha nương hẳn là sẽ trách nó ? Nó cũng còn cách nào khác, gia gia nãi nãi thật sự ép quá chặt, cảm giác nếu liền sẽ nhéo lỗ tai.
Hơn nữa là ồn ào ...
Sở Cẩm Niên lặng lẽ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Thẩm Chỉ, nó đột nhiên cảm thấy cả lạnh lẽo, hít một ngụm khí lạnh, nó vội vàng cúi đầu ăn cơm, dám hó hé gì nữa.
Hiện tại, Bắc Dương thật sự quá nhiều , nhà bọn họ chỉ vài cửa hàng ở trong thành, trong khi đồ ăn nhà bọn họ bán ngon hơn hẳn những nơi khác, nên phần lớn khách đều tập trung ở tiệm nhà bọn họ.
Nếu giảm bớt, trừ phi là giảm bớt lượng khách hoặc mở thêm cửa hàng, hoặc là giới hạn lượng bán .
cũng những đầu óc nóng lên , cho nên thể mở quá nhiều cửa hàng, nếu khách vắng thì mất nhiều hơn .
Cho nên, chỉ thể tạm thời áp dụng phương án giới hạn lượng.
Sau khi quyết định, cả nhà bận rộn hơn .
Sở Khiếu và Lâm Tranh mệt mỏi cả ngày, Thẩm Chỉ thúc giục bọn họ nghỉ ngơi, còn nàng thì dẫn mấy tiểu gia hỏa cùng Sở Trường Phong ủ rượu.
Mấy ngày nay, ở xe ngựa việc gì , trái cây trong gian cũng đều chín, nàng liền nhân cơ hội ủ ít rượu.
chừng đó vẫn đủ, vì những thương nhân đến Bắc Dương nhập hàng chỉ mua một hai vò mà là mua lượng lớn.
Bọn họ ủ nhiều hơn nữa.
Cả nhà ngờ rằng, thật vất vả trở về thế nhưng còn mệt hơn so với bên ngoài.
Sau khi ủ rượu suốt một canh giờ, dùng hết bình rỗng trong nhà, Thẩm Chỉ mới để cho ngủ.
Sáng sớm hôm , Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong chia hai đường.
Thẩm Chỉ đặt càng nhiều vò rượu, Sở Trường Phong thì tìm đến mỏ ngọc thạch, thương lượng chuyện xây dựng ký túc xá ở bên .