Trong thời gian , mỗi ngày bọn họ đều ở bên , nó thực sự nỡ, bó thực sự mãi mãi ở bên bọn họ.
Đại An Đế cũng theo ánh mắt của con trai, mấy tiểu gia hỏa trong sân, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng.
Trong thời gian , cũng yêu thích mấy tiểu gia hỏa .
"Phụ hoàng... Vậy khi nào chúng rời ?"
Đại An Đế lấy tinh thần, xoa đầu con trai,"Trong hai ngày tới."
Tiểu thái t.ử cau mày thật chặt.
Đại An Đế cúi xuống nó, khẽ thở dài.
Buổi tối, khi ăn cơm xong, ba Sở gia dẫn tiểu thái t.ử trở về phòng.
Còn Đại An Đế ở nhà chính, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ thôi.
Hôm nay Đại An Đế thực sự chút khác lạ, Sở Trường Phong lập tức liền nhận .
"Đại nhân, ngài... điều gì với chúng ?"
Chillllllll girl !
Đại An Đế do dự một lát, cuối cùng cũng mở miệng: "Ba đứa trẻ nhà các ngươi cho thích, nhưng bọn chúng ở Bắc Dương sách, phu t.ử giỏi dạy dỗ, chỉ sợ sẽ chậm trễ bọn chúng."
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ sửng sốt một chút.
Hai thực cũng từng nghĩ đến vấn đề , nhưng... hiện tại bọn họ quá bận rộn, vốn còn đưa bọn trẻ về huyện Lâm Hà hoặc kinh thành, nhưng thời gian.
Dù bọn trẻ vẫn còn nhỏ, hai bọn họ liền thương thượng với , đợi thêm hai năm nữa .
Không ngờ, Đại An Đế đề cập .
Thấy bọn họ cũng lo lắng vấn đề sách của mấy đứa trẻ, Đại An Đế đặt chén trong tay xuống,"Các ngươi nghĩ đến việc đưa bọn trẻ đến học đường ở kinh thành ?"
"Có... nhưng..."
Đáy mắt Đại An Đế hiện lên một tia sáng.
"Con trai chơi với ba đứa trẻ nhà các ngươi, cũng thích mấy tiểu gia hỏa đó, nếu các ngươi yên tâm, thể để bọn chúng đến kinh thành học, sẽ tìm thư viện nhất cho bọn chúng."
Sở Trường Phong: "Đại nhân, chúng cũng nghĩ đến việc , nhưng hiện tại thật sự thể rời . Nếu đưa bọn trẻ đến đó, e rằng đợi thêm hai năm."
Đại An Đế cầm chén lên uống một ngụm, suy tư một lát, : "Nếu các ngươi tin tưởng , thể trực tiếp đưa bọn chúng đến kinh thành nhập học, cũng sẽ chăm sóc cho bọn chúng."
Người Sở gia cứu thái t.ử của , nhưng tiện công khai phận mặt bọn họ, cũng tiện ban thưởng cho bọn họ cái gì.
Hắn thực sự cảm kích một nhà .
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ ngây .
Hai ngờ Đại An Đế ý . Hắn là hoàng đế, nếu mang ba tiểu gia hỏa nhà bọn họ , cho bọn chúng nhập học, sẽ học ở ?
Chẳng lẽ... là Quốc T.ử Giám?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/646.html.]
Hai nuốt nước miếng, đây chính là hoàng đế bệ hạ đấy!
Hoàng đế bệ hạ đích sẽ chăm sóc con của bọn họ, đây là vinh dự bình thường!
Cơ hội như , nếu bỏ lỡ thì sẽ .
Thấy bọn họ vẻ do dự, Đại An Đế tiếp tục : "Ăn, mặc, ở, , sẽ lo hết cho bọn chúng, các ngươi cứu con , tức là ân nhân của , nhất định sẽ chăm sóc cho bọn chúng."
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ âm thầm kinh hãi.
"Đại nhân, chuyện ... chuyện ... chúng bàn bạc với gia gia nãi nãi của bọn nhỏ, cũng hỏi ý kiến của chúng, đây là chuyện nhỏ."
"Đương nhiên." Đại An Đế gật đầu.
Về lý trí mà , đến kinh thành nhập học đối với mấy tiểu gia hỏa là một điều , gì bất lợi, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ hiểu rõ điều , nhưng ba tiểu gia hỏa lớn lên bên cạnh bọn họ, ngày nào thấy, trong lòng thấy bứt rứt.
Nếu thật sự để chúng rời , bọn họ thực sự nỡ.
Buổi tối, khi Sở Khiếu và Lâm Tranh trở về, hai liền chuyện cho bọn họ .
Sở Khiếu và Lâm Tranh im lặng lâu, nhưng bọn họ cũng rằng, đây là một cơ hội lớn đối với cháu của .
"Chúng nên nghĩ cho tương lai của bọn trẻ, kinh thành chỉ lợi, để chúng ."
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ gật đầu. Vậy là vượt qua ải của gia gia nãi nãi.
Sau khi Đại An Đế và thái t.ử nghỉ ngơi, hai đến phòng của ba tiểu gia hỏa.
Sở Cẩm Chu và hai giường, định ngủ, thấy cha nương bất ngờ , cả ba đều ngẩn .
Bọn chúng hoảng hốt, hôm nay dường như bọn chúng gì sai nha, cha nương đến tìm bọn chúng gì?
Cả ba vội vàng bò dậy, ngoan ngoãn giường.
"Cha nương, chuyện gì ?" Sở Cẩm Chu hỏi.
Sở Cẩm Niên chút chột : "Cha nương, hôm nay con cố ý dẫn Nhất Nhất leo cây , con sẽ dám nữa!"
Mộc Mộc rụt cổ, lẩm bẩm: "Con... con cũng sẽ giấu kẹo để ăn lén buổi tối nữa."
Sở Trường Phong, Thẩm Chỉ: "..."
Không ngờ còn thể "thu hoạch ngoài ý ".
Sở Trường Phong nắm lỗ tai Sở Cẩm Niên: "Con nghịch ngợm ! Con cha của Nhất Nhất vẫn còn ở đây ?"
Đó là thái t.ử đấy! Nếu xảy chuyện gì, thế nào đây!
Tiểu t.ử thối đúng là khiến đau đầu.
Sở Cẩm Niên lí nhí: "Chúng con leo lén mà, để cha Nhất Nhất thấy..."
"Con còn dám !"