Sở Cẩm Niên: "Ta... hình như thấy một cái bóng đen... giống như ma ... đáng sợ quá..."
Mọi sửng sốt.
Sở Cẩm Chu: "Không thể nào! Nương đời ma, đừng linh tinh."
"... nhưng thực sự thấy mà..."
Nó mím môi, sang tiểu thái tử,"Diệp Nhi, trong cung ngoài ngươi còn đứa trẻ nào khác ?"
Tiểu thái t.ử chần chừ một lát lắc đầu.
"Vậy là còn đứa trẻ khác nữa ?" Sở Cẩm Niên lập tức yên tâm, nó thấy chắc chắn ma .
Tiểu thái t.ử ngước lên nó, :"Còn các ngươi nữa mà."
"..."
Vậy là nó thực sự thấy ma!
Sở Cẩm Niên nghĩ thầm, tin chứ?
... chẳng lẽ là nó hoa mắt?
Trước dường như cũng từng thấy...
Thôi quên , nghĩ nữa.
Bên , mấy tiểu gia hỏa ăn phát đạt, còn bên , Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong cuối cùng cũng nhớ một chuyện quan trọng.
Chillllllll girl !
Buổi tối, khi kiểm tra sổ sách các cửa hàng, Thẩm Chỉ bỗng nhiên ngẩng đầu lên:
"Sở... Sở Trường Phong, khi bọn nhỏ , đưa bạc cho bọn chúng ?"
Sở Trường Phong đang lau tóc cho con gái, động tác sững , hai .
Khóe miệng Thẩm Chỉ giật giật,"Chàng đưa bạc cho bọn nhỏ ?"
Sở Trường Phong: "Ta tưởng nàng đưa ."
"Ta... cũng ..."
Hai im lặng, lâu gì.
Tiểu nha đầu trong lòng cha, đầu tóc vẫn còn khô, thấy cha nương gì nữa, liền ngước đầu lên tò mò bọn họ.
"Cha nương-"
Sở Trường Phong vuốt mặt, tiếp tục lau tóc cho con gái.
Thẩm Chỉ: "Không , bọn nhỏ lấy một đồng bạc, đây?"
Xong ...
Hai bọn họ cha kiểu gì đáng tin như ?! Bọn nhỏ xa như , ngay cả bạc cũng cho bọn chúng...
Hơn nữa bao lâu chứ? Đều hơn hai tháng !
Sở Trường Phong hít sâu một : "Hình như Lâm bá đưa cho bọn chúng ít bạc, dù Tết chúng cũng sẽ đến kinh thành, đến lúc đó cho bọn chúng nhiều hơn một chút là . Hơn nữa, bọn chúng ở cùng Hoàng đế, chắc cũng cần tiêu tiền nhỉ?"
Thẩm Chỉ thở dài,"Cũng chỉ thể như , đến lúc đó chúng mang thêm đồ ăn, đền bù cho bọn chúng."
Không mấy tiểu gia hỏa tức giận nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/673.html.]
Càng nghĩ, Thẩm Chỉ càng tưởng tượng cảnh mấy tiểu gia hỏa đáng thương quầy hàng, đống đồ ăn ngon mà ngay cả một văn tiền cũng để mua.
Hai tháng .
Bắc Dương phủ đầy băng tuyết, còn thời tiết ở kinh thành cũng ngày càng lạnh.
Lúc , bên ngoài kinh thành, trong ruộng của các hộ nông dân, lá của khoai tây đều vàng.
Bọn họ chắc thể thu hoạch , liền chạy đến quan phủ dò hỏi. Đây là đầu tiên bọn họ trồng loại cây , dám tùy ý xằng bậy.
Đại tư nông tin, liền đến ruộng kiểm tra một chút, theo kinh nghiệm học ở Bắc Dương, nếu lá vàng thì thể thu hoạch.
để phòng ngừa vạn nhất, ông vẫn xin Đại An Đế cho ba Sở gia đến kiểm tra.
Đại An Đế khoai tây thể thu hoạch , thể yên, liền lập tức mang theo ba Sở gia và tiểu thái t.ử cung, đến ruộng xem xét.
Vừa thoáng qua, Sở Cẩm Chu liền :
"Hoàng đế thúc thúc, khoai tây thể đào ! Lá vàng hết cả !"
Mộc Mộc: "Nhà chúng con đào khoai khi lá còn vàng hết như thế ."
Nghe , Đại An Đế lập tức lệnh cho các bá tánh bắt đầu thu hoạch.
khi đào khoai tây, còn học một chút phương pháp đào khoai tây.
Khoai tây quá lớn, nếu cẩn thận thể sẽ hỏng khoai tây, kết qua quả thực đau lòng c.h.ế.t.
Mỗi thôn cử học cách đào khoai tây, đó truyền cho các thôn dân.
Ai nấy đều hăm hở khiêng cuốc ruộng, chuẩn xem một mẫu ruộng thể thu hoạch bao nhiêu khoai tây.
Dù chỉ trồng một mẫu, nhưng ai cũng trông mong vụ thu hoạch .
Ngoài các bá tánh , khẩn trương nhất ai khác chính là đại tư nông và Đại An Đế.
Hai cứng ngắc bên bờ ruộng, một câu cũng .
Chỉ mấy tiểu gia hỏa Sở Cẩm Chu cái gì cũng để ý, bên xe ngựa, ung dung nhấm nháp khô bò cay, c.ắ.n hạt dưa ngũ vị, trông chẳng khác nào đang ngoài thành chơi.
Trong lúc chờ đợi trong lo lắng, đột nhiên trong ruộng hét to: "Khoai tây!! Ta đào khoai tây !!"
Ngay đó, tiếng reo hò lập tức vang lên khắp nơi.
"Ta cũng đào ! Củ khoai tây còn lớn hơn cả mặt nữa!! Ha ha ha..."
Đại An Đế hô hấp run lên, cùng đại tư nông vội vàng xuống ruộng. Mấy tiểu gia hỏa thấy cũng chạy theo.
Vừa đặt chân đến ruộng, bọn họ lập tức thấy những củ khoai tây cực lớn đập mắt.
Đại An Đế mím môi, bảo đưa cho một cái cuốc, đó theo đúng cách học mà đào xuống mấy nhát.
Nhìn trong đất lăn ba củ khoai lớn, mắt run lên, tiếp tục đào.
Chẳng mấy chốc, khoai tây chất thành một đống nhỏ.
"Bệ... Bệ hạ..."
Đại tư nông kích động đến đỏ hốc mắt, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Bệ hạ! Bá tánh Đại An chúng thể ăn no ! Bệ hạ!!"
Trên mặt Đại An Đế là nụ thể kiềm chế,"Trẫm... trẫm ..."