Rời khỏi cửa hàng, tiểu thái t.ử và Nguyên Bảo đưa về hoàng cung, còn mấy tiểu gia hỏa thì theo Sở Trường Phong về nhà tạm thời.
Căn nhà cũng giống với nhà ở Bắc Dương, dù quá lớn nhưng một nhà cũng ở đủ.
Mấy tiểu gia hỏa dạo quanh một vòng, càng càng thích.
"Ai nha, thật quá! Chúng cũng nhà ở kinh thành !"
"Cha nương, hai đến từ khi nào ?"
"Hai nhận thư chúng con gửi ? Có mang theo những thứ mà chúng con trong thư ?"
Sở Trường Phong: "Mang ."
"Vậy là ! Thật quá!" Mấy tiểu gia hỏa.
Thẩm Chỉ khoanh tay, chậm rãi : "Các con mấy thứ đó là để đem bán ?"
Ba lập tức sững sờ, nụ mặt dần dần biến mất.
Một lúc lâu , bọn chúng mới cẩn thận gật đầu.
"Vâng..." Mộc Mộc nhỏ giọng đáp.
Thẩm Chỉ hít sâu một ,"Cho nên cửa hàng là do các con mở ?"
Mấy tiểu gia hỏa run b.ắ.n lên.
"Vâng... là... là chúng con..."
Tất cả đều cúi đầu, dám lên.
"Nương... chúng con cố ý bán đắt ... Người kinh thành tiền... bọn họ thể mua nổi mà..."
"Ca ca đúng đó, ai cũng bán với giá như ... chỉ chúng con..."
"Cha nương, gia gia nãi nãi đừng giận mà... Cùng lắm thì chúng con sẽ bán rẻ hơn một chút..."
Không ai lên tiếng.
Mấy tiểu gia hỏa càng càng lo lắng, đến mức sắp .
"Ha ha ha..."
Đột nhiên, bọn chúng thấy tiếng của Thẩm Chỉ.
Ba ngơ ngác.
Nương chọc tức đến phát điên chứ? Sao đột nhiên ?
Sở Cẩm Niên vẻ mặt đưa đám,"Nương, đừng dọa chúng con... Chúng con sai ... Chúng con dám nữa..."
Mộc Mộc: "Nương... nếu giận quá thì đ.á.n.h chúng con , mắng chúng con cũng ..."
Thẩm Chỉ đến dừng ,"Các con... sợ cái gì chứ?!"
Sợ cái gì? Còn sợ !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/690.html.]
Thẩm Chỉ đột ngột ôm lấy Sở Cẩm Chu cách nàng gần nhất,"Ta và cha con đưa tiền cho các con, các con liền tự dựa chính kiếm tiền ?"
Mấy tiểu gia hỏa lập tức dời sự chú ý.
"Nương, , khi chúng con phát hiện và cha thực sự cho chúng con tiền, chúng con sợ đến c.h.ế.t!"
" ! Chúng con tiền, thì nha?!"
"Sau đó chúng con quyết định tự kiếm tiền. Ban đầu chúng con bán đậu hũ chiên, bán đậu hũ thối. Đến khi trời lạnh, chúng con liền mở cửa hàng! Hiện tại một ngày chúng con ít nhất cũng kiếm 30 lượng bạc!"
" đúng ! Chúng con tích góp mấy trăm lượng !"
Thẩm Chỉ xoa đầu bọn chúng, nàng quả thực kiêu ngạo c.h.ế.t: "Không hổ danh là bảo bối ngoan của , lợi hại như chứ?!"
"Hắc hắc hắc..." Mấy tiểu gia hỏa ngây ngô.
"Nương... nghĩ chúng con là chủ quán lòng hiểm độc nữa? Người trách chúng con ?"
Thẩm Chỉ: "Nếu là kiếm tiền của , tất nhiên cảm thấy đó là lòng hiểm độc! đây là cửa hàng của nhà chúng ! Là chúng tự kiếm tiền, đương nhiên giống !"
Thẩm Chỉ mặc dù ngoài miệng mắng cửa hàng là hắc điếm, nhưng đối với nơi khác đến như bọn họ, thêm việc nàng nồi thịt khô, phí tổn, thì mới cảm thấy giá đó đắt.
so với giá cả ở kinh thành, thực cũng tính là quá đáng.
"Các con ! Dám nghĩ cách tự kiếm tiền nuôi sống ! Không hổ danh là con trai của nương!"
"Hắc hắc hắc... Chúng con chắc sẽ ngạc nhiên mà! Chúng con còn tưởng năm nay đến, nên định mở thêm vài cửa hàng, đó kinh ngạc một phen!" Sở Cẩm Niên đắc ý .
Sở Trường Phong nhịn búng trán nó một cái: "Con thật là lanh lợi!"
Sở Khiếu và những khác bọn nhỏ kể chuyện thời gia qua, lo lắng kích động.
Thật lợi hại! Không hổ danh là cháu trai của bọn họ!
Được khen ngợi, ba tiểu gia hỏa vui vẻ vô cùng, lập tức tràn đầy tự tin!
Sau bọn chúng nhất định mở thêm nhiều cửa hàng hơn, kiếm nhiều tiền hơn!
" , mỗi ngày các con đều bận rộn buôn bán, việc học hành thế nào? Không chậm trễ chứ?" Thẩm Chỉ nheo mắt, chằm chằm mấy tiểu gia hỏa.
Mấy tiểu gia hỏa mím môi, mặc dù bọn chúng thực sự mỗi ngày đều bận rộn buôn bán, nhưng... vẫn chăm chỉ học.
"Cha nương, hai tin chúng con ? Chúng con học hành nghiêm túc, chăm chỉ! Hoàng đế thúc thúc mỗi ngày đều kiểm tra công khóa của chúng con đó!"
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ nhướng mày.
"Vậy bệ hạ đối xử với các con thế nào? Các con gì khiến ngài vui ? Dù gì ngài cũng là hoàng đế, nếu tức giận thì sẽ c.h.é.m đầu đó."
Sở Cẩm Niên xua tay, để tâm: "Hai yên tâm , lúc chúng con mới đến, thúc thúc là hoàng đế bệ hạ, đều sợ c.h.ế.t, còn dập đầu ngài nữa, sợ ngài c.h.é.m đầu chúng con, nhưng ngài một chút cũng thèm để ý!"
Mộc Mộc gật đầu: " ! Con còn ghim kim lên đầu ngài , ngài cũng trách con, ngài lắm!"
"..." Mọi lập tức biến sắc, ghim kim?!
Chillllllll girl !
Tiểu t.ử lấy lá gan ? Ngay cả thần y cũng dám tùy tiện ghim kim cho hoàng đế !
Sở Cẩm Chu: "Cha nương, con cảm thấy những lời đồn đều là giả! Hoàng đế rõ ràng c.h.é.m đầu !"