Sở Trường Phong sửng sốt một chút, bất đắc dĩ ,"Ừ."
Qua một hồi lâu, nàng mới buông tay .
Thẩm Chỉ dậy, định rời giường, phát hiện bên gối đặt chiếc yếm gấp chỉnh tề, môi nàng khẽ nhếch.
Cầm yếm về phía Sở Trường Phong,"Đêm qua khâu xong cho ?"
Chillllllll girl !
Sở Trường Phong tự nhiên "Ừ" một tiếng.
Khóe miệng Thẩm Chỉ nhếch lên thật cao,"Vậy hôm nay sẽ mặc nó!"
Sở Trường Phong nàng, cũng lên tiếng.
Thẩm Chỉ "Hừ" một tiếng, bắt đầu cởi quần áo.
Nghe thấy tiếng động, Sở Trường Phong đầu một cái, ánh mắt liền giống như bỏng, nhanh chóng xoay đầu.
Lưng trần của nàng trắng nõn bóng loáng như tuyết...
Thẩm Chỉ mặc yếm , nhưng thể buộc dây nhỏ lưng.
Nàng đưa lưng về phía Sở Trường Phong,"Sở Trường Phong, nhanh lên, trở tay tiện, nhanh giúp thắt đai yếm một chút."
"Cái gì?!"
"Chàng nhanh lên !" Thẩm Chỉ thúc giục.
Sở Trường Phong nuốt nuốt nước miếng, thúc giục vài tiếng, mới nhẹ nhàng nắm lấy hai sợi dây xanh mỏng manh .
"Chàng buộc chặt một chút nha." Thẩm Chỉ nhắc nhở.
Hầu kết Sở Trường Phong lăn lộn, chậm rãi buộc .
Tay quá linh hoạt, bởi vì khẩn trương thường thường run rẩy hai cái, cho nên ngón tay luôn cẩn thận đụng tới da thịt trơn bóng mềm mại của nàng.
Bị khác chạm da, là ở một nơi như lưng, Thẩm Chỉ căng thẳng đến cứng đờ.
"Thế... thế nào? Được ?"
Sở Trường Phong cố gắng buộc một cái nơ bướm xinh ,"Được... Được ."
Giọng khô khốc khàn khàn, khác với ngày thường.
Thẩm Chỉ mím môi, cũng chút thẹn thùng.
Nàng cũng dám đầu , liền vội vàng mặc quần áo khỏi phòng ngủ.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở của , Sở Trường Phong ngơ ngác bàn tay gầy như que củi của .
Nghĩ đến xúc cảm , nhịn cuộn tròn ngón tay.
Đôi tay của thô ráp vết chai, còn gầy trơ xương, sợ rằng chỉ chạm nhẹ cũng sẽ lưu dấu vết làn da xinh của nàng.
Đi trong sân, Thẩm Chỉ nặng nề thở .
Nàng hôn cũng tính là khẩn trương, sáng nay tự nhiên như ...
Thu thập xong tâm tình, Thẩm Chỉ phòng ngủ nhỏ hai .
Bất quá hai còn ở giường, là rời giường lúc nào.
Thẩm Chỉ nhíu mày, lẽ hai tiểu gia hỏa ngoài cùng tiểu đồng bọn của chúng.
Thời gian còn sớm, nàng cũng huyện thành.
Trước khi , nàng phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-109.html.]
"Sở Trường Phong, ... huyện thành, vệ sinh ? Ta giúp ?"
"Tự , nàng... Trên đường chú ý an ."
"Được ."
Thẩm Chỉ huyện thành, mà giữa sườn núi thôn Tiểu Lâm, hai tiểu gia hỏa một lớn một nhỏ đang ghé trong bụi cỏ, im lặng chờ đợi con mồi sa lưới.
Không đợi bao lâu, bỗng nhiên thấy tiếng động vật hoang giãy giụa, cho đến khi tiếng động biến mất, hai mới vội vàng chạy ngoài.
Nhìn thấy hai con thỏ mập mạp rơi trong bẫy rập, hai vui tươi hớn hở ôm lấy .
"Ca ca! Thỏ hoang!"
"Ca ca, thỏ hoang thể bán tiền đấy!"
"Ừm!"
Hai tiểu gia hỏa tiếp tục theo cách cũ, cứ như bận rộn cả buổi sáng, bắt ba con thỏ mập mạp.
Sở Cẩm Niên hấp tấp theo phía ca ca, còn giúp ca ca xách một con.
"Niên Niên, chúng ná , ná là thể b.ắ.n gà rừng ! Gà rừng cũng ăn ngon, dễ bán!"
Trong núi gà rừng nhiều lắm, Sở Cẩm Chu kinh nghiệm, ngay cả những ngọn núi nhiều con mồi cũng thể săn gà rừng, huống chi là ngọn núi .
"Ná?!"
Sở Cẩm Niên từng qua thứ ,"Ná là cái gì?"
Sở Cẩm Chu: "Chờ ! Ca ca cho ngươi!"
Nói xong, Sở Cẩm Chu liền chặt một nhánh cây mang theo.
Sở Cẩm Niên hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn hỏi, nó đủ vui vẻ .
Ba con thỏ đấy!
Hai về đến nhà, liền bắt đầu gọi cha nương.
Sở Trường Phong xe lăn từ trong phòng , thấy bọn chúng mang theo mấy con thỏ, lông mày cau .
"Niên Niên, Chu Chu, hai các con lên núi? Không cho các con lên núi ?"
Sở Cẩm Niên vốn đang cao hứng phấn chấn sợ tới mức cúi thấp đầu, dám về phía .
Sở Cẩm Chu cũng dám lên tiếng.
"Hai các con đây cho !"
Trái tim hai run lên, chậm rãi bước tới gần.
"Niên Niên, con lời cha ? Trước con , cha cái gì con đều sẽ ?"
Sở Cẩm Niên bĩu môi, kìm lòng đậu , nghĩ đến Sở Trường Phong vẫn luôn là nhất với nó, hiện tại mắng nó, nó liền ủy khuất vô cùng.
"Ô ô ô... cha xa, khi dễ Niên Niên... Ô ô ô..."
"Đừng !" Sở Trường Phong nghiêm mặt.
Sở Cẩm Niên đến nấc lên.
Sở Cẩm Chu vội vàng đem kéo phía ,"Cha, là con dẫn , đừng trách , đ.á.n.h thì đ.á.n.h con !"
Sở Cẩm Chu nhắm chặt hai mắt , dù lúc nó phạm sai lầm, đoàn trưởng bá bá cũng sẽ đ.á.n.h nó, nó quen .