Nghe , Sở Trường Phong mới phản ứng, đột nhiên về phía Sở Cẩm Chu,"Con g.i.ế.c heo rừng?"
Sở Cẩm Chu ngạo kiều gật đầu,"Ừm!"
Sở Cẩm Niên cũng ưỡn ngực, nhếch cái miệng nhỏ nhắn, ca ca trả lời,"Ừm!"
Sở Trường Phong vẻ mặt nghiêm túc,"Con còn nhỏ như , thể g.i.ế.c heo rừng? Ai cho con lên núi? Không cha là con ?"
Giọng của Sở Trường Phong vô cùng trầm thấp, khuôn mặt căng chặt, vô cùng hung dữ, hai tiểu gia hỏa ngạo kiều trong nháy mắt dọa choáng váng.
Cũng còn khí phách hiên ngang nữa, đồng loạt về phía Thẩm Chỉ.
Thẩm Chỉ: "Sở Trường Phong, cũng thấy đấy, con trai lớn của sẽ g.i.ế.c heo rừng, lợi hại, heo rừng đáng giá, nếu như c.h.ế.t, sẽ để cho nó mỗi ngày đều giúp g.i.ế.c heo rừng!"
"Nàng!" Sở Trường Phong gấp đến độ rống tiếng," Thẩm Chỉ! Nàng hươu vượn cái gì?"
"Ta hươu vượn, cứ thử xem."
Dứt lời, nàng bỗng nhiên chút đáng tiếc,"Ai nha, chỉ sợ thấy ngày đó."
Sở Trường Phong tức giận đến cả phát run, mặc dù nàng khả năng loại chuyện , nhưng lời , trong lòng vẫn là khủng hoảng.
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên hai mặt .
Rõ ràng thức ăn bàn thèm đến nước miếng đều rớt xuống, nhưng cha và nương đang cãi , bọn chúng chỉ thể ngậm chặt miệng, sợ nước miếng chảy .
"Bang..."
Thẩm Chỉ đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, con ngươi của hai tiểu gia hỏa run lên, thể nhỏ bé cũng run lên theo.
"Không nữa! Ăn cơm!" Thẩm Chỉ .
Hai tiểu gia hỏa cuống quít bưng chén lên, bàn tay nhỏ bé run rẩy, chén cũng bưng vững.
Chú ý tới hai tiểu gia hỏa sợ tới mức giống như hai con thỏ nhỏ, trong lòng Thẩm Chỉ mềm nhũn, sờ sờ đầu bọn chúng trấn an.
Được nàng sờ như , hai tiểu gia hỏa liền nàng tức giận, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Chỉ gắp thịt kho tàu và tôm chanh cho bọn Chúng,"Mau ăn , nếm thử xem nương thịt kho tàu ngon ."
Hai tiểu gia hỏa căn bản từng thấy qua thịt kho tàu, nhanh chóng vươn đũa .
Thịt kho tàu hiện màu đỏ tươi xinh , màu tương nồng đậm, nước sốt phủ lên từng miếng thịt, chiếc đũa nhẹ nhàng đụng , liền cắm trong miếng thịt.
Miếng thịt gắp lên, vẫn còn đong đưa.
Sở Cẩm Niên nuốt nước miếng, một miếng thịt kho tàu lớn trực tiếp nhét trong miệng.
Thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, độ dai của thịt nạc, độ mềm mịn của thịt mỡ.
Da heo mùi tanh, đặc biệt mềm mại, thơm ngọt ngon miệng, nhưng trong vị ngọt nhàn nhạt xen lẫn vị cay cùng mùi thơm của thịt, khiến hương vị trở nên phong phú.
Đôi mắt đen sáng của Sở Cẩm Niên trừng đến tròn xoe, nó nhanh chóng ăn một miếng cơm lớn.
Nước sốt trong thịt kho tàu thấm trong cơm mềm dẻo, ăn một miếng, cơm cũng thơm như thịt.
"Ừm hừ-"
Tiểu gia hỏa nhịn hừ hừ một tiếng.
"Sao ? Ăn ngon?" Thẩm Chỉ sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-134.html.]
Trong miệng Sở Cẩm Niên còn nhét thịt kho tàu và cơm, quai hàm phồng lên, giống như một con hamster nhỏ.
Bất quá lúc cái miệng nhỏ nhắn méo mó, như là .
Thẩm Chỉ vội vàng nếm thử một miếng thịt kho tàu.
Nàng càng nghi hoặc, thịt kho tàu ăn ngon nha!
"Ô..." Sở Cẩm Chu ăn xong một miếng thịt, cũng bĩu môi, như là .
Thẩm Chỉ nhăn chặt mày.
Sở Trường Phong , lòng trầm xuống, chẳng lẽ trong thịt bỏ thêm t.h.u.ố.c gì?
Không thể nào, Thẩm Chỉ sẽ như , Sở Cẩm Chu... cũng tự ăn mà.
Không dám chần chờ, hỏi,"Chu Chu, Niên Niên, ? Có ăn thịt thoải mái? Không thoải mái liền phun ! Mau!"
Sở Trường Phong thậm chí còn vươn tới, đưa tay nắm lấy hai cái cằm nhỏ, giúp bọn chúng phun .
Ai ngờ hai tiểu gia hỏa giãy giụa như hai con cá nhỏ, trơn trượt.
Sở Trường Phong khó hiểu.
Nuốt thịt xuống, Sở Cẩm Niên bĩu môi, tức giận Sở Trường Phong,"Sở Phong Phong! Cha gì ? Thịt kho tàu quả thực là thịt thần tiên! Ăn ngon đến ! Cha còn con phun ! Cha gì nha?!"
Chuyện cha c.h.ế.t khiến tiểu gia hỏa tổn thương nặng nề, cho nên tính tình lớn!
Sở Cẩm Chu cũng chút tức giận,"Cha! Cha... Cha thật phiền!"
Sở Trường Phong ngẩn .
"Ô ô ô..."
Sở Cẩm Niên , bàn tay nhỏ bé cũng ngừng, gắp một miếng thịt kho tàu nhét miệng,"Ô ô ô... Ngon quá! Ngon quá!"
Chillllllll girl !
Sở Cẩm Chu cũng nhét miệng ,"Ngon quá!"
Thẩm Chỉ thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nở nụ , hai tiểu gia hỏa , thật sự là! Làm nàng sợ c.h.ế.t khiếp!
Sở Trường Phong thu tay về, ngón tay khẽ vân vê, cả cứng ngắc đến run rẩy.
"Ngoan ngoãn ăn cơm ."
Bỗng nhiên, Thẩm Chỉ cầm chén đưa tới mặt .
Lông mi Sở Trường Phong rũ xuống.
"Sao, còn đút cho ăn ?"
Sở Trường Phong mím môi, do dự một lát, vẫn nhận lấy chén.
"Sở Phong Phong! Cha mau ăn cơm ! Thịt và tôm ăn ngon như !"
"À đúng nha! Hôm qua chúng ăn tôm ngon, chia cho cha ăn, đây là trừng phạt dành cho cha!"
Sở Cẩm Niên giáo huấn cha nó, còn quên nhét một miếng cơm.
Dáng ăn của nó quả thực là vô cùng phóng khoáng.
, Tiểu Hắc Cầu so với ca ca nó, đen gầy, gì cũng giống tiểu quê mùa, ngay cả tướng ăn cũng thô lỗ.