Thẩm Chỉ cầm tay , kéo tay còn ôm lòng ,"Sở Trường Phong, lạnh ? Tay lạnh như băng, để ủ ấm cho ."
Nàng chỉ mặc một bộ áo lót mỏng manh, cách lớp vải , nhiệt độ cơ thể ấm áp của nàng nhanh truyền lòng bàn tay của Sở Trường Phong, đến cả tứ chi, cuối cùng là trái tim đều ủ đến ấm áp dễ chịu.
Thẩm Chỉ mặt mày cong cong, lông mi cong dài, trong chăn, ngoan ngoãn khéo léo.
Sở Trường Phong nuốt nuốt nước miếng, nắm tay thật chặt, giống như đang cố gắng đè nén cái gì.
"Ấm hơn chút nào ?" Thẩm Chỉ chớp chớp mắt hỏi.
Con cự thú trong lòng trong nháy mắt phá tan lồng giam.
Chillllllll girl !
"Chỉ Chỉ."
Trái tim Thẩm Chỉ run lên.
Giây tiếp theo, Sở Trường Phong đột nhiên cúi xuống, mang theo một nụ hôn nhiệt liệt, cho phép phản kháng, cuốn lấy nàng.
Nàng trợn tròn mắt, tim đập thình thịch ngừng.
Bỗng nhiên trong n.g.ự.c còn, Sở Trường Phong rút tay .
Rất nhanh, bàn tay mà rút về ôm lấy đầu nàng, hôn càng sâu.
Đôi mắt Thẩm Chỉ nổi lên sóng nhẹ, bất giác nhắm mắt .
Sở Trường Phong hôn quá mạnh, nàng nhanh liền thể hô hấp.
Đưa tay chống lên vai , đẩy , nhưng bàn tay lặng lẽ trượt xuống, nắm lấy cổ của nàng.
Lực đạo mang theo một cỗ khí thế thể cự tuyệt.
Giống như bóp chặt mạch sống, Thẩm Chỉ trốn cũng thể trốn, tránh cũng thể tránh, chỉ thể sa bên trong, nhịp tim đập dồn dập.
Bây giờ nàng mới thì nụ hôn thật sự là như .
Trước nàng hôn Sở Trường Phong chỉ là đ.á.n.h lén, vô cùng đơn giản, tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Mà hôn nàng, giống như đoạt lấy mạng nàng mới cam tâm.
Không qua bao lâu, môi bỗng nhiên đau, nàng mở đôi mắt đẫm lệ, Sở Trường Phong... c.ắ.n nàng!
Nàng ăn đau kêu lên một tiếng, Sở Trường Phong mới buông nàng .
Không khí trong lành lập tức tràn từng lỗ chân lông, Thẩm Chỉ hít sâu mấy , thở hổn hển một hồi lâu.
Sở Trường Phong rũ mắt nàng.
Thẩm Chỉ trong lúc lơ đãng thẳng mắt , ngẩn .
Ánh mắt đen kịt, giống như ăn thịt .
Nàng khó khăn nuốt nước miếng, nhịn siết tay thành nắm đấm, đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c ," ... khi dễ ."
Sở Trường Phong dám đôi mắt ngập nước của nàng, che đôi mắt của nàng, thở vẫn định.
Thẩm Chỉ đó, ủy khuất đáng thương.
Hắn ho khan một tiếng,"Ta đút nàng ăn."
"Ừm." Nàng gật đầu như gà mổ thóc.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Thẩm Chỉ vội vàng về phía mấy tiểu gia hỏa đang úp sấp bên cạnh.
Bọn chúng vẫn đang ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-194.html.]
Nàng vội vàng đưa tay vỗ vỗ từng đứa,"Niên Niên, Chu Chu, Mộc Mộc, ba các con mau dậy ăn cháo ."
Sở Trường Phong trực tiếp dùng tay xoa mặt bọn chúng,"Mau lên, đừng ngủ."
Ba tiểu nhãi con mơ mơ màng màng mà tỉnh , đối diện với ánh mắt của cha và nương, bọn chúng chép chép cái miệng nhỏ .
"Cha, nương..."
"Cha nương, ôm một cái-"
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên rời mà cọ cọ bọn họ.
Mộc Mộc ở bên cạnh còn chút mơ hồ, cũng nghĩ như thế nào, thốt : "Cha nương-"
Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong liếc , đáy mắt đều là ý .
Gọi xong, Mộc Mộc như tỉnh mộng, cả co quắp khẩn trương.
"Thúc thúc thẩm thẩm, Mộc Mộc... cố ý gọi như ... con... con thật sự cố ý..."
Tiểu gia hỏa giơ bàn tay nhỏ bé bé, khuôn mặt nhăn nhúm, khẩn trương .
Sở Trường Phong xoa mặt nó,"Con gọi cha nuôi nuôi vốn chính là cha , chẳng lẽ gọi sai ? Hoặc là con gọi chúng như ?"
Thẩm Chỉ bĩu môi: "Tiểu Mộc Mộc, con thích chúng , sống cùng chúng ?"
"Không !" Mộc Mộc đều sắp !
Có cha nương như , nó mơ cũng dám nghĩ tới! Làm còn thể thích bọn họ chứ?
Nó thầm nghĩ trong lòng bao nhiêu , nếu như cha nương của Niên Niên cũng là cha nương của nó thì .
mà... sự thật chính là nó thật sự nha.
"Nếu chán ghét chúng , nên gọi cha nương thì gọi, bằng sẽ đ.á.n.h m.ô.n.g con." Thẩm Chỉ uy hiếp.
Sở Trường Phong: "Gọi ."
Khuôn mặt khổ qua của Mộc Mộc lập tức nở rộ từng tia từng tia vị ngọt, chậm rãi, biến thành một nụ ngọt ngào.
"Cha... nương..." Nó thử gọi.
"Bảo bối ngoan." Thẩm Chỉ vuốt vuốt đầu nó.
Sở Trường Phong: "Thế mới đúng."
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên ở một bên cũng gật đầu thật mạnh," ! Lúc mới đúng!"
Mộc Mộc lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, vì , rõ ràng gia gia ném nó cho thúc thúc thẩm thẩm, cần nó, chuyện nó vô cùng đau lòng.
Gia gia nhốt lâu như , nó cũng khổ sở.
giờ khắc , vui sướng thật lớn bao phủ lấy nó, tất cả khổ sở giống như thoáng cái biến thành mật đường ngọt ngào tiến trong lòng.
Nó... nó tạm thời vui vẻ một chút, vui vẻ qua khổ sở.
Sau khi ăn cháo, ăn chút đồ ăn, ba tiểu gia hỏa cũng no bụng.
Chẳng từ lúc nào, bên ngoài mưa ngừng, còn xuất hiện ráng chiều.
Ba tiểu gia hỏa vui sướng chạy ngoài, mang theo diều của chơi.
Chỉ chốc lát , Thạch Đầu và Ngưu Ngưu cũng chạy tới.
Một đám tiểu gia hỏa ở trong sân nhỏ Sở gia , nháo, chạy tới chạy lui.