Hắn còn săn bắn, còn dám đ.á.n.h lợn rừng, còn mang theo bọn họ cùng bắt thỏ rừng và gà rừng.
... hiện tại lợi hại còn nữa, ai dẫn chúng săn nữa, ai la hét và dạy chúng chơi ná nữa.
Về việc Thẩm Chỉ đột nhiên biến mất, đột nhiên xuất hiện, giống như ngầm hiểu với , ai hỏi nhiều một câu.
Ăn cơm xong, Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong mang theo Mộc Mộc trong lều.
Thẩm Chỉ : "Ta xem Niên Niên, hai ngủ ."
Nói xong, nàng liền biến mất.
Sở Trường Phong và Mộc Mộc đều bình tĩnh, bởi vì bọn họ nàng sẽ trở về.
Sở Trường Phong ôm Mộc Mộc, vỗ nhẹ thể nhỏ bé của nó,"Ngủ , nương của con trở , ngày mai chúng sẽ tiếp tục lên đương."
Tiểu gia hỏa cọ cọ vai ,"Cha... Buổi tối con mơ, mơ thấy ca ca cùng Niên Niên, nếu như mơ thấy, ngày mai con tỉnh sẽ với ."
"Được." Đầu Sở Trường Phong nhẹ nhàng cọ cọ cái đầu nhỏ của nó.
Thẩm Chỉ tiến gian, tới bên suối nước.
Sở Cẩm Niên ngoan ngoãn trong thùng gỗ chứa đầy nước suối, dung nhan khi ngủ điềm tĩnh, khuôn mặt hồng nhuận.
Thẩm Chỉ sờ sờ đầu nó,"Bảo bối, khi nào thì con mới tỉnh, chúng nhớ con."
Tiểu gia hỏa một chút phản ứng.
Nó vốn dưỡng đến trắng trẻo, hiện tại ở trong gian, ngâm trong nước suối, cả trắng nõn mềm mại, giống như em bé mới sinh lâu.
Làn da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh tinh xảo tỏa ánh sáng rực rỡ.
Thẩm Chỉ bên thùng gỗ, cẩn thận hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó,"Bảo bảo, con đúng, con c.h.ế.t, con và các ca ca đều là những đứa trẻ xinh nhất đời ."
"Bảo bối, nương nhớ con, cha con và Mộc Mộc cũng nhớ con, con mau tỉnh ."
Thẩm Chỉ lẩm bẩm thật lâu, nàng mới đổ nước suối trong thùng gỗ , đổi nước mới.
"Nương cùng cha con và Mộc Mộc, ngày mai đến thăm Niên Bảo Bảo của chúng ."
Lại hôn tiểu gia hỏa một cái, nàng mới rời .
Nàng trở lều trại, Sở Trường Phong vẫn còn ngủ,"Niên Niên thế nào?"
"Không , vẫn còn tỉnh."
Sở Trường Phong mất mát gật đầu.
Thẩm Chỉ Mộc Mộc rúc trong khuỷu tay , ngủ nhưng vẫn nhíu mày, thở dài.
Nàng xuống, sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, ánh mắt chút mơ hồ.
"Niên Niên... Chu Chu ca ca... Mộc Mộc... nhớ các ngươi..."
"Chu Chu ca ca..."
Không tiểu gia hỏa mơ thấy t.ử cái gì, giọng non nớt run run, cái miệng nhỏ cũng mếu máo.
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ , đôi mắt chua xót, hề buồn ngủ.
Ngày hôm , đoàn tiếp tục lên đường.
Lần đường yên tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-335.html.]
Bọn họ mất bốn ngày, cuối cùng cũng tới Bắc Dương.
Bắc Dương là huyện thành lớn nhất Bắc Vực, nhưng thoạt phồn hoa bằng huyện Lâm Hà bọn họ, nhà ở cũng lắm.
Mọi thành, tò mò quan sát thứ ven đường.
Có đang bán bánh nướng, quán thịt dê cũng quán thịt bò.
Tuy náo nhiệt như trong tưởng tượng, nhưng nhiều ngày lưu lạc, bầu khí yên bình khiến rơi nước mắt.
Cuối cùng bọn họ nhận rằng bọn họ thực sự đến !
Sau mấy tháng lưu lạc, cuối cùng bọn họ đến nơi .
Sở Trường Phong: "Ta sẽ tìm một khách điếm cho nghỉ ngơi, đó tính tiếp."
Mọi vội vàng gật đầu.
Ở khách điếm, đều ăn cơm ở trong khách điếm.
Đồ ăn trong khách điếm cũng tính là ngon, cũng tinh tế, nhưng thịt cho nhiều.
Bọn họ ăn cơm chan canh thịt dê, thịt dê từng miếng từng miếng, ăn vô cùng sảng khoái.
Đã lâu bọn họ ăn một bữa cơm bình thường như , cho dù hương vị quá ngon, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng thơm ngon.
Ăn cơm xong, trở về phòng, bắt đầu thương lượng chuyện tiếp theo.
Thẩm Chỉ chuẩn mua một căn nhà nhỏ , những khác thì định thuê.
Vừa bọn họ hỏi thăm, ở đây thuê nhà cũng đắt, đó tìm việc , liền sợ.
Huống hồ bọn họ trải qua nhiều ngày khổ cực như , hiện tại sợ cái gì chứ?
"Trương đại nương, hai nhà các còn tiền ? Thuê nhà đủ ?"
"Ở đây thuê nhà một tháng chỉ cần mấy trăm văn, chúng đủ !"
" , chờ thuê nhà xong, chúng liền tìm việc , sợ!"
Chillllllll girl !
Thẩm Chỉ gật đầu,"Được, nếu khó khăn thì cứ ."
Mọi đỏ mắt gật đầu.
Bọn họ còn hổ mà phiền Thẩm Chỉ nữa, dọc đường phiền còn đủ nhiều ?
Nếu như còn tiếp tục quấn lấy, bọn họ cũng là nữa a!
Mọi tuy rằng ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng đều nghĩ sẽ bao giờ phiền bọn họ nữa.
Sở Trường Phong: "Ta rõ nơi , sẽ dẫn thuê nhà, chúng nhất nên thuê cùng một chỗ, thể giúp đỡ lẫn ."
Mọi đương nhiên là đồng ý.
Sở Trường Phong nhanh liền mang theo mấy Trương đại bá ngoài thuê nhà.
Bên ở nhiều lắm, nhà trống cũng nhiều, thuê nhanh.
Đến buổi tối, khi bọn họ trở về, cũng chọn xong chỗ ở, liền chờ ngày mai dẫn xem.
Ban đêm, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ trở phòng, nàng mới hỏi chuyện nhà ở.
"Nhà mà trúng trông như thế nào? Có mấy phòng, sân ?"