Đám khất cái , vội vàng giải thích.
"Ta thương! Là túm lấy quần áo của buông, cho !"
" , chúng căn bản gì !"
"Đứa nhỏ nhà các ngươi là điên ? Chúng căn bản ! Chúng đang tới thì lao đến kéo chúng !" Đám khất cái bực bội.
Thẩm Chỉ nhíu mày, lạnh lùng : "Các ngươi còn khi dễ nó, mới tận mắt thấy ngươi đá nó!"
Tên khất cái mím môi, chút chột ,"Hắn buông , mới đá , hơn nữa đá cũng nặng, căn bản thể thương!"
Sở Trường Phong âm ngoan chằm chằm bọn họ,"Nếu con xảy chuyện gì, các ngươi ai cũng trốn thoát!"
Đám khất cái ánh mắt của dọa đến câm miệng.
Sở Trường Phong bọn họ nữa, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Cẩm Niên,"Nhãi con, nhanh cho cha và nương con , con đau ở ?"
Sở Cẩm Niên mếu máo đến cực kỳ thương tâm,"Cha nương... Ca ca... Là ca ca..."
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đột nhiên chấn động,"Ca ca gì? Nhãi con, con đang gì ?"
"Nhãi con, con thương ? Có đau chỗ nào ?"
Sở Cẩm Niên dùng sức lắc đầu, nó cố gắng nén nước mắt trở về, lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn, mới chỉ cái túi xách bẩn thỉu tên khất cái .
"Cha nương... ... Là của ca ca..."
Hai theo hướng ngón tay nó chỉ, liếc mắt một cái liền thấy tên khất cái đeo cái túi xách dê nhỏ.
Là dê nhỏ!
Hơn nữa loại dê nhỏ trừu tượng chỉ Thẩm Chỉ , huống hồ, thế gian chỉ một cái túi xách dê nhỏ .
Trái tim Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong lập tức nhấc lên.
Hai về phía tên khất cái đeo túi xách nhỏ, đáy mắt lộ ánh sáng lạnh lẽo.
Cho nên, những tên khất cái cũng là một trong những dân chạy nạn g.i.ế.c hại Chu Chu của bọn họ?
Đám khất cái chỉ cảm thấy cả phát lạnh.
Sở Trường Phong chậm rãi lên,"Các ngươi là từ Trung Nguyên tới?"
mặt biểu cảm, giọng lạnh lùng âm u, khiến hô hấp đều chút gian nan.
"Không... Không a... Chúng vẫn luôn ở chỗ ."
"Cả đời chúng từng khỏi Bắc Dương!"
" ! Chúng từng Trung Nguyên!"
Sở Trường Phong nhíu mày, bọn họ giống như đang dối.
"Vậy cái túi xách nhỏ các ngươi lấy ?"
Chillllllll girl !
Đám khất cái hai mặt .
Bọn họ nghĩ tới một cái túi rách thể dẫn đến chuyện lớn như .
"Chúng ... nhặt... nhặt ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-347.html.]
Sở Trường Phong: "Nhặt ở ?"
"Nhặt... nhặt trong đống rác."
Đám khất cái ấp a ấp úng, ánh mắt Sở Trường Phong tối sầm ,"Nói thật! Ta cũng g.i.ế.c qua ít , g.i.ế.c thêm vài cũng thành vấn đề, dù các ngươi đều là khất cái, cũng sẽ ai quan tâm các ngươi c.h.ế.t như thế nào, c.h.ế.t ở ."
Tuy bộ dáng đặc biệt tuấn mỹ, mặt vẻ hung ác, nhưng khí chất âm lãnh quanh trong nháy mắt tản , khiến bọn họ sợ tới mức run bần bật.
Sở Cẩm Niên: "Cái túi nhỏ là của ca ca !! Các trả cho ! Các rốt cuộc lấy ở ?!"
Đám khất cái , ngươi , ngươi.
Do dự một lát, tên khất cái đeo túi xách nhỏ lấy túi xách xuống,"Chúng ... chúng lấy từ tay một đứa bé."
Lông mi Thẩm Chỉ run lên, trái tim Sở Trường Phong run rẩy kịch liệt.
"Đứa bé?! Nó trông như thế nào?!" Thẩm Chỉ cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng run rẩy để lộ nỗi lòng của nàng lúc .
"Hắn..."
Đám khất cái nhớ .
"Hắn gầy, đen, cũng bẩn, cũng là một tiểu khất cái."
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đều chuyện, Chu Chu nhà bọn họ vẫn luôn trắng trẻo mềm mại, cũng thích sạch sẽ, cho dù theo bọn họ dọc theo đường chịu khổ một chút, cũng thể biến thành một đứa bé đen nhẻm bẩn thỉu .
Ánh sáng trong mắt hai lập tức ảm đạm xuống.
.
Chu Chu của bọn họ c.h.ế.t từ lâu .
mà... đứa bé cái túi ?
Bất kể thế nào, bọn họ nhất định tìm đứa bé !
"Ngươi đứa bé đó bây giờ đang ở ?"
"Không , chúng gặp ở cánh rừng phía thành."
Do dự một chút, một tên khất cái trong đó nhỏ giọng : "Bộ dáng như thoạt sống mấy ngày, chúng gặp là bốn ngày , chừng..."
"Chúng tìm !"
Sở Cẩm Niên kích động : "Cha nương, chúng tìm !"
Tiểu gia hỏa cũng trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng chính là nó tìm , gấp chờ nổi thấy .
Trái tim Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ cũng chút run rẩy, luôn cảm thấy sẽ cái gì chờ bọn họ.
Sở Trường Phong nhanh nhà, với một tiếng, liền cùng Thẩm Chỉ mang theo Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc đến rừng cây mà đám khất cái .
Bọn họ thật lâu, mới thấy bìa rừng, thoạt chỉ là một cánh rừng nhỏ, nhưng đứa bé nhất định sẽ ở chỗ , cho dù tới tìm cũng là mò kim đáy bể.
Sở Cẩm Niên vội vã chạy tới.
Từ đồng cỏ chạy qua, nhanh trong rừng.
Khu rừng ở đây tươi như những khu rừng ở phía núi của bọn họ đây.
Cây cối cũng là những loại cây mà bọn họ từng thấy qua.