Chỉ trong vài ngày, bên ngoài thành thêm mấy trăm dân chạy nạn, vẫn luôn canh giữ ở cổng thành.
Huyện lệnh Bắc Dương cùng tướng quân trấn thủ bàn bạc suốt hai ngày, cuối cùng quyết định nấu cháo trắng phát cho bọn họ ngay tại cổng thành.
để tất cả thành là tuyệt đối thể.
Hơn nữa, Bắc Dương giống các huyện thành ở Trung Nguyên, nơi đây nhiều đất đai thể khai khẩn để trồng trọt, cho dù gieo hạt cũng khó mà mọc lên .
Ngay cả trồng đậu cũng thu hoạch ít, nếu bọn họ ở đây thì khó sống sót.
Buổi chiều, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ trở về nhà.
Vừa bước sân thấy ba đứa nhỏ nhà ríu rít.
"Ca ca! Bị mất bớt !! Hôm qua thấy rõ ràng mà! Rõ ràng nhiều! Bây giờ hái mất nhiều lắm!"
"Ta cũng cảm thấy hái mất..." Mộc Mộc gãi gãi đầu, ngước lên chằm chằm cây ăn quả trong sân.
Sở Cẩm Chu vốn chú ý đến cây ăn quả, nó phát hiện điều gì bất thường, nhưng hai đào và cherry nhà bọn họ hái mất ít.
Nó cau mày, nên .
"Sao ? Các con ồn ào gì thế?" Thẩm Chỉ hỏi.
Niên Niên và Mộc Mộc thấy cha nương trở về, liền kéo bọn họ đến gốc cây ăn quả, hai đứa nhỏ chỉ lên những quả còn .
"Cha nương! Nhìn xem! Trái cây nhà hái mất ? So với hôm qua ít nhiều! Những chỗ thấp đều còn nữa!"
Chillllllll girl !
Sở Cẩm Niên tức giận thôi: "Con cảm thấy những chỗ cao cũng hái mất nhiều, hôm qua nơi đó còn đỏ rực, hôm nay chẳng còn bao nhiêu!"
Mộc Mộc bĩu môi, hai tay chống nạnh: " ! Chắc chắn kẻ trộm!"
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ liếc , chằm chằm cây đào một hồi lâu, hai cũng bắt đầu nhíu mày.
Nhà bọn họ ăn đào đều là ăn bao nhiêu hái bấy nhiêu, hơn nữa ngày hôm qua mới hái xong, mà giờ ít nhiều thế , đúng là dễ nhận .
Hôm qua chính Sở Trường Phong dẫn Sở Cẩm Niên hái, nên hôm nay tiểu gia hỏa mới thể dễ dàng phát hiện sự khác biệt.
"Thật sự trộm ." Sở Trường Phong thấp giọng lẩm bẩm.
"Là ăn trộm từ tới nha? Thật đáng ghét... Sao thể trộm đồ của khác chứ? Nếu ăn, chỉ cần với chúng một tiếng, chúng thể đưa hai quả mà, cần gì trộm chứ..."
Sở Cẩm Niên nhỏ giọng lẩm bẩm,"Haiz... Mấu chốt là hái mấy quả đào mà con cố ý để đợi mấy ngày nữa... Ô ô ô... Thật tức giận..."
Sở Cẩm Chu: "Cha nương, chúng mới thể bắt tên trộm?"
Sở Trường Phong: "Không , chắc là trộm hồi tối qua, tối nay sẽ chú ý một chút."
Trái cây trộm thì trộm, Thẩm Chỉ ngược cảm thấy gì.
Dù lúc nhỏ nàng cũng từng hái trộm trái cây nhà khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-398.html.]
Phải là nhiều trẻ em trong thôn khi còn nhỏ đều kết bạn lén hái trộm trái cây nhà khác.
Nghịch ngợm một chút cũng là bình thường.
Nàng chỉ sợ tiểu hài t.ử trộm, trong sân nhà đột nhiên lạ , chỉ trộm trái cây thì , nhưng lỡ như lẻn nhà thì ?
Lỡ như tên trộm là kẻ g.i.ế.c cướp bóc thì ? Nàng cũng dám mạo hiểm như .
Sở Cẩm Niên nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ,"Dù nhất định bắt tên trộm!"
Sở Trường Phong sờ sờ đầu nhỏ của nó, mím môi : "Ta xem cây ăn quả nhà Thạch Đầu và Ngưu Ngưu trộm ."
Trái cây hai nhà bọn họ cũng chín, nhà theo dõi, hai nhà bọn họ cũng thể tên trộm ghé thăm.
"Cha! Chúng cùng !"
"Ta cũng !"
Vì thế một nhà năm cửa.
Người lớn hai nhà đều đang bận rộn trong tiệm thịt nướng, Thạch Đầu dẫn theo Tam Nha đến chơi nhà Ngưu Ngưu, vì trông chừng bọn nhỏ, Trương Tuyết Mai cũng ở đây.
Bọn họ tới hỏi trái cây trộm , tất cả đều ngây ngẩn cả .
Phản ứng , vội vàng chạy trong sân kiểm tra.
Ngưu Ngưu kiễng chân, chằm chằm cây đào, còn nguyên nhân, Tiểu Bảo trừng to hai mắt, vẻ mặt ủy khuất như sắp .
"Cữu cữu... Đào của con... Không còn... Không còn nữa..." Tiểu gia hỏa nức nở.
"A? Quả đào của con?"
Ngưu Ngưu lúc mới chú ý tới quả đào to mà tiểu gia hỏa dùng vải hình lưới bao lấy còn nữa.
Tiểu gia hỏa như , về vỏ đào cũng sẽ biến thành dạng lưới, thỉnh thoảng nó đều chạy xem một chút, dự định hai ngày nữa sẽ hái xuống, ai trộm mất!
Được , lúc cũng cần cẩn thận kiểm tra nữa, quả đào của tiểu gia hỏa đặc biệt như , trong nhà ai cũng , sẽ ai hái, chỉ thể là tên trộm hái mất.
"Hu hu hu... Đào của con... hu hu hu..."
Tiểu gia hỏa đau lòng đến nước mắt nước mũi tèm lem. Mấy tiểu gia hỏa khác vội vàng tiến gần an ủi nó.
Hiểu rõ tình huống, cả nhà Sở gia mới về nhà.
Sở Khiếu và Lâm Tranh chuyện , cũng cau mày lo lắng.
Buổi tối, bọn họ khóa sân , cửa chính cũng kiểm tra một phen, cửa sổ cũng mở, đóng kín mít.
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ dọc theo đường gặp nhiều chuyện đáng sợ, cũng dám để ba tiểu gia hỏa ngủ riêng một phòng, vì thế hai liền đến phòng nhỏ của bọn chúng, chiếm lấy một giường của ba tiểu gia hỏa.