Thẩm Chỉ đặt cái ky trong tay xuống,"Sao ? Sao gấp gáp như ?"
Trong lòng nàng nặng trĩu,"Có ôn dịch càng trở nên nghiêm trọng hơn ? Thảo d.ư.ợ.c của chúng tác dụng ? Dù thể chữa khỏi, nhưng ít nhất cũng giúp thuyên giảm bệnh tình mà!"
Sở Cẩm Niên lon ton chạy ," ! Thảo d.ư.ợ.c của chúng ích mà! Đây là thảo d.ư.ợ.c do chúng phơi nắng mỗi ngày đó!"
Sở Trường Phong xoa đầu tiểu gia hỏa,"Niên Niên, cha chuyện quan trọng cần thương lượng với nương, con ngoan ngoãn nhé."
Nói xong, kéo Thẩm Chỉ phòng ngủ.
"Sao ? Đến cả bọn nhỏ cũng thể ?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , Thẩm Chỉ sốt ruột vô cùng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, mặt nàng tái nhợt,"Có ... Có Tần Cửu An xảy chuyện ?"
"Không ! Nàng !"
Sở Trường Phong uống một ngụm nước,"Chỉ Chỉ, thảo d.ư.ợ.c chúng đưa qua hiệu quả quá !"
"A?" Thẩm Chỉ sửng sốt.
Sở Trường Phong tiếp tục,"Hôm qua thần y dùng thảo d.ư.ợ.c của chúng sắc t.h.u.ố.c cho uống, kết quả chỉ một đêm, những bệnh nhân vốn liệt giường bỗng dậy chuyện phiếm, còn ha hả nữa!"
Thẩm Chỉ chớp mắt,"Thuốc... hiệu quả đến ?"
Sở Trường Phong gật đầu,"Quá hiệu quả! Lão thần y cứ truy hỏi ! Ta là do bằng hữu trồng, họ nghề trồng thảo dược, thể tiết lộ nhiều hơn, ông mới hỏi nữa. chúng ?"
"Chỉ Chỉ, nàng xem thế nào? Lão đại phu chắc chắn sẽ bỏ qua như ."
"Nàng ánh mắt của ông lúc đó , cứ như nuốt chửng !"
Thẩm Chỉ khẽ một tiếng, xoa đầu ,"Đừng lo, dù phiền phức, nhưng đây là chuyện ."
Sở Trường Phong ngạc nhiên.
Đôi mắt Thẩm Chỉ lộ tia sáng,"Thảo d.ư.ợ.c của chúng cứu sống , giúp bọn họ trị khỏi ôn dịch, nếu chúng mở một hiệu t.h.u.ố.c thì ?"
Sở Trường Phong trợn tròn mắt,"Ý nàng là?"
Thẩm Chỉ,"Đợi ôn dịch qua , chúng liền mở hiệu thuốc, một hiệu t.h.u.ố.c lớn! Để cho tất cả rằng thảo d.ư.ợ.c nhà chúng là nhất!"
Với danh tiếng chữa khỏi ôn dịch, cần quảng bá, bọn họ cũng sẽ khách hàng.
Chillllllll girl !
Sở Trường Phong gật đầu,"Đây đúng là một ý kiến !"
Thẩm Chỉ nở nụ ,"Đây là t.h.u.ố.c trị ôn dịch, chỉ ở Bắc Dương, mà ngay cả Trung Nguyên cũng sẽ đến."
Trước đây nàng từng nghĩ đến điều , nhưng bây giờ danh tiếng, chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Vậy theo lời nàng!"
Hai ở trong phòng ngủ thật lâu, bên ngoài, ba tiểu gia hỏa rón rén ngoài cửa, lỗ tai dán cửa, nhưng giọng trong phòng nhỏ quá, bọn chúng căn bản rõ.
"Ca ca, cha và nương rốt cuộc đang gì ? Sao cho chúng !" Sở Cẩm Niên dán đầu cửa, hết nghiêng bên nghiêng bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-436.html.]
Nếu móng vuốt, khi tiểu gia hỏa cào cửa .
"Niên Niên, nhỏ giọng thôi, suỵt-" Mộc Mộc trừng mắt,"Cẩn thận phát hiện đó!"
"Được thôi... chúng đây... ai da!"
Cửa đột nhiên mở , ba tiểu gia hỏa theo quán tính ngã nhào phòng.
Sở Trường Phong từ cao xuống bọn chúng.
Ba tiểu gia hỏa lập tức lộ nụ ngây ngô hổ.
Sở Trường Phong cong khóe môi, khô khốc một tiếng.
"Hắc hắc hắc... cha... Chúng con chỉ ngang qua thôi, ai ngờ đột nhiên mở cửa, lúc chúng con mới cẩn thận ngã đây."
Sở Cẩm Niên thản nhiên dậy, mặt đỏ, tim đập mà biện minh.
Sở Trường Phong rũ mắt nó.
Tiểu gia hỏa phủi tro bụi tồn tại mông, một tay kéo tay ca ca, một tay kéo Mộc Mộc,"Đi thôi, thôi... Ai nha, lúc nãy chúng sẽ giúp phơi thảo d.ư.ợ.c ? Chúng nên quấy rầy cha nương bàn chuyện, bé ngoan."
"..."
Ra nhà chính, chạy trong sân, Sở Cẩm Niên nhẹ nhàng thở ,"Ai nha, may mà nhanh trí! Bằng thì cha phát hiện!"
Mộc Mộc gãi đầu,"Bị phát hiện thì phát hiện, dù cha nương cũng sẽ trách chúng ... Hơn nữa, chúng cũng gì nha."
"Mộc Mộc!" Sở Cẩm Niên giậm chân một cái," mà là rủ hai ! Nếu bắt , sẽ cha nương véo lỗ tai, ngươi một chút cũng quan tâm ! Hừ!"
"Ai nha, sẽ chịu phạt ngươi! Để cha nương véo là chứ gì!"
"Hừ! Đây mới là !"
Sở Cẩm Chu bên cạnh thầm, nhưng trong lòng tò tò, rốt cuộc cha nương đang chuyện gì mà thần thần bí bí như ? Thật khiến tò mò c.h.ế.t!
Trong phòng ngủ, Thẩm Chỉ về phía Sở Trường Phong,"Mấy nhãi con chứ?"
Sở Trường Phong khẽ,"Bị bắt tại trận, đương nhiên là chạy mất , nàng , Sở Niên Niên là đứa lanh lợi nhất, nó lươn lẹo!"
"Về chuyện cẩn thận chút, chuyện thảo d.ư.ợ.c quan trọng, nhất để bọn trẻ , lỡ chúng cẩn thận thì ."
"Ừ, yên tâm , mà."
Cùng lúc đó.
Lam Lập từ ngoài thành trở về, khu chữa trị, lập tức thấy những bệnh nhân đang khỏe mạnh trở .
Ông nhất thời cả kinh nên lời.
"Thần y! Ngài thật hổ là thần y! là diệu thủ hồi xuân! Ngay cả ôn dịch cũng thể chữa khỏi!"
Ôn dịch, ngoài ít thể tự vượt qua, thì gần như chỉ một kết cục duy nhất chính là c.h.ế.t.