Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-10-13 02:59:14
Lượt xem: 105
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Bảo phát hiện
“Được, chúng , , chúng đều giữ quan hệ với đại tẩu Tiêu gia thôi!”
“ , vốn dĩ quan hệ tệ , càng để tâm mới !”
“Thôi !” Lý Chính xua xua tay.
“Sau cơ hội còn nhiều lắm, khi nào việc, sẽ gọi các ngươi!”
Đám đông tản .
Lý Chính cũng còn tâm trí đan sọt nữa, chống tay lưng đến nhà Tiêu Trường Hà.
Thấy Từ Chính Hương và mấy đều đang bận rộn, bước tới hỏi: “Đệ , hôm nay huyện thành ?”
“Lý Chính đại ca!” Từ Chính Hương cũng cất tiếng chào, “Hôm nay , cứ để nhị bọn họ là , chúng cứ ở nhà lo việc nhà.”
“Ta gọi , lát nữa sẽ đến đo đất cho nhà ngươi. Khoảnh đất các ngươi định xây nhà ? Mấy chốc đến mùa thu hoạch , giờ e rằng dễ tìm .”
Từ Chính Hương đặt công việc trong tay xuống, đáp: “Không vội, và Tiêu Mộc đều bàn bạc xong xuôi, đợi mùa thu hoạch hãy xây, lúc đó đều rảnh rỗi, vặn thể nhờ bà con làng xóm giúp một tay!”
“Hay lắm, lắm!”
Lý Chính vội vàng đồng ý.
Gia đình Tiêu Mộc bây giờ là niềm hy vọng của cả thôn. Đợi đến khi thu hoạch xong, những sức lao động vốn ngoài tìm việc, giờ thì , cần khỏi làng cũng thể tìm việc , chuyện như đây từng dám nghĩ tới.
Lý Chính thấy Từ Chính Hương đang bận rộn, lững thững chuẩn ngoài. Trong lúc đầu, y chợt thấy một vật khổng lồ đang ngủ ở góc tường nhà họ Tiêu.
“Con ch.ó hiếm thật, bộ lông trắng!” Lý Chính hiếu kỳ .
Chuyện nuôi hổ trong nhà, nhà họ Tiêu vẫn luôn ngoài.
Ban đầu là định, đợi nó lành vết thương sẽ đưa nó về núi.
Thế nhưng thấy con hổ hiền lành ngoan ngoãn, cũng ai nhắc đến chuyện đó nữa.
Chỉ cần nó ngoài gây chuyện, cứ để nó ở nhà cũng chẳng .
Từ Chính Hương thấy Lý Chính về phía Nguyên Bảo, đang định lên tiếng ngăn cản.
Nào ngờ Nguyên Bảo đang ngủ thấy tiếng bước chân của lạ, chợt giật tỉnh giấc, ngẩng đầu lên.
“Trời đất ơi!” Lý Chính giật b.ắ.n , ngã nhào xuống đất.
“Cái... cái... cái... là hổ! Sao hổ xuống núi thế .”
Y đất, ngón tay run rẩy chỉ Nguyên Bảo.
“Lý Chính đại ca, nhầm , đây là ch.ó nhà .”
Từ Chính Hương vội vàng chắn mặt Lý Chính, che khuất tầm mắt của y.
quá muộn.
“Đệ , đại ca dù ít kiến thức đến mấy, nhưng vẫn phân biệt ch.ó với hổ chứ?
Cái thứ nhà ngươi , còn lớn hơn cả hai con chó! Ngươi gọi nó là ch.ó ?”
Nếu Nguyên Bảo thật sự sủa, Từ Chính Hương thực để Nguyên Bảo giả vờ một chút.
Thấy thể giấu nữa, nàng cũng che giấu nữa.
“Con hổ là do hai đứa nhỏ nhặt núi, lúc mới nhặt về, nó chỉ bé tí tẹo thôi,
Không ngờ nuôi mãi mà nó lớn đến thế !
Có điều nuôi nấng tình cảm , thể đuổi nó nữa, ?”
Lý Chính thầm bụng: Nuôi tình cảm với hổ, ngươi đúng là bản lĩnh!
“Con hổ , thật sự c.ắ.n ?”
Lý Chính một nữa hỏi.
Với tư cách là Lý Chính của làng, y đảm bảo an cho dân làng. Nếu con hổ c.ắ.n , y dù thế nào cũng thể để nó ở trong làng.
“Không c.ắ.n , nó còn ăn gà vịt trong nhà nữa là. Sao c.ắ.n !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-142.html.]
“Nguyên Bảo, đây!” Từ Chính Hương , vẫy tay về phía con hổ.
Nguyên Bảo lười biếng tới.
Từ Chính Hương dùng tay xoa xoa đầu nó.
“Người xem, con hổ hiểu nhân tính! Bằng , chúng cũng sẽ để nó ở trong làng.”
Lý Chính Từ Chính Hương xoa đầu hổ từng cái một, lòng ngứa ngáy thôi.
Y chần chừ đưa tay , cũng xoa đầu hổ, nào ngờ con hổ đột nhiên đầu , hung dữ trừng mắt y một cái.
Lý Chính sợ đến mức mặt cắt còn giọt máu, kinh hoàng thất thố.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, các ngươi trông chừng nó thật kỹ, ngàn vạn đừng để nó c.ắ.n nha!” Lý Chính run rẩy .
Bằng thì chứ?
Đánh thì thắng hổ.
Bây giờ nhà Tiêu Mộc là chỗ dựa của làng, chỉ đành mắt nhắm mắt mở.
Y run rẩy đôi chân dịch ngoài sân, phía lưng chợt vang lên một giọng .
“Xin đợi chút!”
Y đầu , thì là Lâm Lão phu nhân, mấy hôm mới đến ở nhà Tiêu Mộc!
“Vị phu nhân , gì căn dặn?”
Áp lực từ đẳng cấp khiến Lý Chính tự chủ mà cúi đầu.
“Tiêu Lý Chính, con hổ tuy to lớn, nhưng quả thật dễ dàng c.ắ.n . Lão thái thái mới đến đây, từng thấy nó nhe răng nổi giận bao giờ.”
Lão phu nhân thấy Lý Chính gật đầu lia lịa, tiếp lời: “Tuy nhiên, dù thì nó cũng là súc vật, thể dùng hành vi của con để đ.á.n.h giá. Vì Tiêu Lý Chính chuyện con hổ , chi bằng hãy thông báo cho cả làng, cho nhà Tiêu Mộc nuôi hổ, để đều cẩn thận một chút.”
“Vâng!” Lý Chính liên tục đáp lời.
Ai mà rảnh rỗi cứ nhà khác chứ!
Tiêu Mộc nghĩ.
Lời của Lão phu nhân, e rằng là đang bản báo cho , đừng mà thèm thuồng những con thỏ mà nhà họ Tiêu nuôi, nuôi hổ đấy, vạn nhất chọc giận hổ, hậu quả khó mà lường !
Lý Chính lập tức triệu tập dân trong làng, thông báo cho về việc nhà Tiêu Mộc cần việc mùa thu hoạch.
“Xây nhà, cũng như , cần gạch bùn, đào móng, thành khi đông, nên cần khá nhiều nhân công. Nếu ai việc gì với khác thì đừng vội ngoài tìm việc nữa.”
“Tốt quá!”
“Thế thì cần đến nhà Trương lão gia mà chịu sắc mặt của quản gia nhà nữa!”
“ thế đó, ban ngày việc, ban đêm còn thể ôm thê tử mà ngủ, cần chen chúc chung phòng với mười nữa , quá, việc dù kiếm ít tiền hơn cũng tình nguyện !”
“Ít hơn thì ít hơn, dù cũng ở gần nhà , ăn uống tốn tiền, một chuyến là bù !”
“Ê, nhỏ với các ngươi, giá thấp hơn ư?” Lý Chính bàn tán, bèn .
“Lý Chính thúc, nhà họ Tiêu sẽ trả bao nhiêu tiền ạ?”
Lý Chính giơ một bàn tay lên.
“Năm văn tiền? Thế mà ít !” Có hô lên.
“ , năm văn ít quá, nhưng năm mươi văn nhiều quá!”
“Ừm!” Nhìn , “Các ngươi cũng là nhiều ! Biết trả nhiều, thì cứ việc cho !
Lần xây nhà cũng chỉ hai mươi văn tiền một , Tiêu Mộc với , vì thời gian khá gấp, thời gian việc mỗi ngày sẽ kéo dài thêm một chút, nên thêm tiền cho .
các ngươi tự tính xem, thời gian dù dài hơn, liệu hơn hai ngày ?”
“Không thể!” Mọi đều phấn khích.
Gà Mái Leo Núi
“Các ngươi tự hiểu lấy là , dù Tiêu Mộc cũng thuê giám công, đến lúc đó nếu ai lười biếng, ngày mai đừng đến nữa!”
“Lý Chính thúc mắt sáng như đuốc, giám sát như đó, ai dám lười biếng chứ!”
Mọi vang.