Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 144
Cập nhật lúc: 2025-10-13 02:59:16
Lượt xem: 108
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người công ruộng thỏa, Lão phu nhân tìm kiếm trong đám đông những thợ thuộc da lành nghề.
Tuy nhiên cũng tìm thích hợp, đành tạm thời bỏ qua.
Trần Đại và Trần Nhị cùng Lão phu nhân chung một chiếc xe ngựa về làng, đường Trần Đại vẫn trầm mặc , ngược Trần Nhị, cứ như quen cũ, ba hoa lảm nhảm chuyện nhiều với phu xe.
Nào là trong làng ruộng màu mỡ nhiều ruộng bạc màu nhiều?
Mọi khi trồng trọt ủ phân ?
Mỗi năm nhổ cỏ mấy ?
Lúc lúa trổ đòng, nước trong ruộng giữ sâu bao nhiêu phần vân vân.
Ngay cả phu xe ruộng cả đời, một vấn đề vẫn trả lời .
Lão phu nhân nghiêng tham gia câu chuyện của họ, nhưng tất cả lời của Trần Nhị nàng đều lọt tai.
Trần Nhị , đang mượn cơ hội để thể hiện bản lĩnh của đó mà!
Nàng lầm, quả thật là một thông minh.
Tuy nhiên khi trở về còn quan sát thêm, thông minh là , nhưng quá thông minh, là chuyện .
Mấy trở về làng.
Từ Chính Hương sắp xếp Trần Đại và Trần Nhị ở trong kho cũ của gia đình.
“Đợi khi chuồng thỏ mới xây xong, sẽ dành cho hai một gian phòng ở đó.” Từ Chính Hương .
Trần Nhị vội vàng : “Không , hai chúng quen với cảnh phong sương sương gió , cứ dựng một cái lán cỏ bên ruộng cho hai chúng ở là .”
…
Hai đến đúng lúc, ngày hôm , trong làng bắt đầu mùa thu hoạch.
Từ Chính Hương phát hiện, hai mà Lão phu nhân tìm thật sự tháo vát, khác một buổi sáng chỉ cắt một khoảnh đất nhỏ, hai bọn họ cùng , thể cắt gấp ba khác.
Tốc độ nhanh là một chuyện, chủ yếu là hai việc hề nghỉ ngơi.
Người khác thẳng lưng thì hai họ vẫn việc, khác uống nước thì hai họ vẫn việc, đến khi khác việc, hai họ vẫn cứ việc.
“Lạc Hân đúng, ánh mắt Lão phu nhân thật , tìm tháo vát quá!”
“Không chỉ tháo vát, mà còn ăn khỏe nữa!” Lão phu nhân hừ hừ hai tiếng.
Sớm hai họ ăn khỏe như , lúc đó nàng thật sự cân nhắc kỹ lưỡng.
Bữa sáng Từ Chính Hương hấp bánh màn thầu bột thập cẩm, tổng cộng mười tám cái, ước tính đủ khẩu phần ăn cả ngày của hai .
Hai thì , thoáng chốc chén sạch.
“Không , bây giờ đang mùa vụ bận rộn ? Đợi khi rảnh rỗi, sẽ ăn khỏe như nữa !” Từ Chính Hương khoảnh đất trống trơn của nhà , vui vẻ .
So với sự thành thạo của Trần Nhị, động tác của Trần Đại còn lóng ngóng.
y sức lực lớn.
Người khác vác một bó lúa, y một thể vác bốn bó.
Lần Diệp Lạc Hân tham gia việc đồng áng, Lão phu nhân dẫn theo mấy nha cùng xuống ruộng giúp nhặt bông lúa.
Trần Nhị thấy Từ Chính Hương và Lão phu nhân, : “Hai vị phu nhân, việc đồng áng cần đến tay các , ngoài thấy ruộng nhà màu mỡ cho lắm, đợi sang năm ủ phân kỹ càng một chút, mỗi năm tăng thêm hai trăm cân lương thực thành vấn đề.”
Từ Chính Hương xong vui mừng.
“Nếu ngươi thể cho ruộng sản xuất thêm hai trăm cân, màn thầu bột mì trắng tùy ý ngươi ăn!”
“Tốt lắm!”
Nghe lời , động tác của Trần Nhị tay càng nhanh hơn!
Liên tục mấy ngày đều là thời tiết .
Lúa trong làng đều thu hoạch gần hết.
Năm nay thời tiết thuận lợi, lúa nước vụ hai trồng kịp thời, thu hoạch hơn hẳn những năm nhiều.
Quan trọng nhất là thuế má năm nay tăng, dân khi thu hoạch lúa về nhà tính toán.
Năm nay thể dư hai ba trăm cân lương thực so với những năm .
Có lương thực , họ thể an mà đón một năm mới lành, sang xuân cũng sợ lúc giáp hạt thiếu lương thực nữa.
Mọi ngoài, mặt đều mang theo nụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-144.html.]
Lý Chính cũng luôn quên nhắc nhở dân làng: “Các ngươi đừng quên, làng chúng năm nay thể mức thuế thấp như , đó đều là công lao của Tuệ Nhu nhân! Làm lòng ơn.”
“Lý Chính thúc cứ yên tâm! Sau nhà Tiêu Mộc việc gì, chỉ cần hô một tiếng, chúng lập tức đến!”
Mấy ngày , nhà họ Tiêu chính thức bắt đầu xây chuồng thỏ.
Lần tiền công cao, nhiều đến , nên tiến độ nhanh, một ngày thể mấy trăm viên gạch bùn.
Từ Tài dưỡng sức mấy ngày cũng gần như hồi phục.
Y vốn cũng theo cùng vác đất gạch, nhưng Diệp Lạc Hân ngăn .
“Từ công tử, thể cốt yếu ớt như , loại việc cần nhúng tay !”
Từ Tài tưởng Diệp Lạc Hân coi thường , vội vàng biện minh: “Thể cốt yếu ớt chứ, khỏe mạnh mà!”
“Ta ý đó.”
Diệp Lạc Hân khẽ mỉm : “Chỉ là Từ công tử vốn những việc thô nặng , còn chuyện quan trọng hơn, nhờ Từ công tử giúp .”
“Chuyện gì?”
Từ Tài trong lòng thầm vui mừng.
Những ngày , đều trọng dụng, chỉ y một vẫn chăn ngỗng, nay cuối cùng cũng đến lượt y .
“Muốn mời Từ công tử đến huyện thành, giúp đưa hàng.” Diệp Lạc Hân .
Từ Tài vô cùng thất vọng.
Hóa là đưa hàng, chuyện ai cũng , căn bản cần y tay.
“Thôi , thế thì vẫn ở nhà chăn ngỗng , đợi khi nào chuyện quan trọng khác, cô hãy gọi !”
Diệp Lạc Hân tâm tư của y, giải thích: “Đây chính là chuyện quan trọng, hơn nữa phi y bất khả!”
“Đưa hàng cho hạng nào mà phi bất khả! Diệp cô nương, cô đừng lừa !
Thuở đều dựa bản lĩnh của phụ mà tác oai tác quái bên ngoài, nay tửu lầu nhà cũng chẳng còn, ai còn đặt mắt nữa chứ!”
“Đương nhiên !” Diệp Lạc Hân cố ý giữ bí mật, “Ngày mai đợi khi y gặp thì sẽ rõ!”
Từ Tài bán tín bán nghi.
Ngày hôm , y vẫn mang theo một giỏ đầy túi thơm, cùng Diệp Lạc Hân lên đường.
Vốn dĩ y cần ngoài sớm như .
khi trở về huyện Thanh Hà, y vẫn luôn sống ở thôn Thanh Sơn, từng đến cửa hàng của Diệp Lạc Hân xem qua.
Nhìn Diệp Lạc Hân và Tiêu Mộc bận rộn cả buổi sáng, kết quả chỉ luộc hai mươi con thỏ om, chốc lát bán sạch, Từ Tài triệt để giữ nổi bình tĩnh.
“Ta Diệp cô nương, hai định mở một cửa hàng lớn hơn để ăn ?”
Diệp Lạc Hân gật đầu.
“Tạm thời ý định ! Hơn nữa,” nàng tiếp lời, “huyện Thanh Hà quá nhỏ, mở cửa hàng lớn, đến phủ An Xương mới .”
Từ Tài xong vỗ tay lớn: “, đúng, lẽ như !
Thuở cũng với phụ như thế, một huyện Thanh Hà nhỏ bé , bao nhiêu khách, chi bằng đến phủ An Xương, nhưng phụ vẫn chịu! Cố thủ ở huyện Thanh Hà thì tiền đồ gì!”
“Việc kinh doanh khác , suy nghĩ cũng khác!”
Diệp Lạc Hân : “Nhà y thuở là tửu lầu, liên quan đến nhiều thứ phức tạp hơn. Còn của là nhẹ gánh trận, cũng áp lực quá lớn!”
Từ Tài lý, nhưng cũng đồng ý.
“ , lát nữa đưa hàng !” Y hỏi.
“Thật , thấy công việc ở cửa hàng hợp với hơn!” Từ Tài vẫn một kẻ đưa hàng.
Nào ngờ lời y dứt, một giọng trầm thấp vang lên: “Chuyện ở cửa hàng lo, cần Từ công tử bận tâm!”
Người là Tiêu Mộc.
Gà Mái Leo Núi
Từ khi Từ Tài tỉnh , y luôn cảm thấy ánh mắt Tiêu Mộc mang theo vẻ đề phòng và bất mãn.
Y nghĩ mãi vẫn hiểu, rốt cuộc đắc tội với vị đại gia ở .
Tuy nhiên, y cũng thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng.
Bởi vì khi xe ngựa dừng , Từ Tài phát hiện nơi Diệp Lạc Hân dẫn y đến, chính là cửa của nha môn huyện!