Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 184

Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:24:37
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thưởng phạt phân minh

Thê tử của Từ Nhị lau nước mắt mặt, nhếch miệng : "Ta mới lấy tiền ném mặt ! Hắn mà mặt thế!

tiền , mua gì thì mua, mỗi ngày, việc nhà cũng chia một nửa , , mới là đồ bỏ !"

"Ha ha ha, , chí khí!"

", chúng cứ thế !"

Mọi vui vẻ bàn tán.

Đợi tất cả lĩnh xong tiền công, Diệp Lạc Hân vỗ tay, thu hút sự chú ý của .

"Tiền công của chúng phát xong, tiền thưởng cũng phát xong, còn hai lời với ."

"Chưởng quỹ, lời gì cứ ."

Diệp Lạc Hân , : "Nếu thưởng, chúng cũng phạt."

Gà Mái Leo Núi

Vừa thấy phạt, liền im lặng.

Diệp Lạc Hân tiếp: "Trong một tháng qua, tuy đều , nhưng cũng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: kim chỉ trong xưởng thêu của chúng thỉnh thoảng mất. Ta thể cho rằng đây chỉ là đồ nhỏ nhặt, tiện tay mang về nhà dùng riêng.

hôm nay trịnh trọng với , dù là thứ nhỏ nhất mà ngươi tự tiện lén lút mang về nhà, đó cũng gọi là trộm cắp. Xưởng thêu của chúng , tuyệt đối cho phép xảy tình huống như .

Nếu còn trộm kim chỉ của xưởng thêu, khi phát hiện sẽ lập tức khấu trừ tiền công của tháng , và xưởng thêu của chúng sẽ bao giờ dùng như nữa."

" , đúng !"

"Tất cả thứ ở đây đều là của chủ, chúng việc thì quy tắc việc, thể trộm đồ chứ?"

" đó, trả tiền công cao như , còn tham lam chút kim chỉ vụn vặt, đúng là sửa cái tật thích chiếm tiện nghi."

Mọi xôn xao bàn tán.

Vài phụ nhân từng giấu kim chỉ mang về nhà, lúc lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.

Bây giờ nghĩ , thật sự hối hận.

Người nhà họ Tiêu tin tưởng các nàng như , các nàng thể chuyện đó chứ?

Thấy bàn tán cũng đủ, Diệp Lạc Hân vẫy tay: "Những gì cần đều xong, cứ việc .

Mọi hãy việc thật ! Hy vọng tháng các ngươi đều thể nhận phần thưởng."

"Vâng!"

"Nhất định sẽ việc thật !"

Mọi hứng khởi, tản .

Lão phu nhân biểu hiện của Diệp Lạc Hân, kìm vỗ tay.

"Bộp, bộp, bộp!" Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên.

Vài nha thấy lão phu nhân vỗ tay cũng vội vàng phụ họa theo.

Hầu gia còn đang phân vân nên vỗ tay , lão phu nhân liếc mắt một cái.

"Bộp bộp bộp!"

Hai tay Hầu gia cũng vội vàng vỗ theo.

"Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, hai đang ạ?" Mặt Diệp Lạc Hân đỏ bừng.

"Cháu gái của như , ngoại tổ mẫu vui mừng quá." Lão phu nhân .

Hầu gia cũng vội , "Tốt lắm, thưởng phạt phân minh, cương nhu đúng mực, là một tài kinh doanh."

"Đó là lẽ đương nhiên, cũng xem là tôn nữ của ai." Lão phu nhân kiêu hãnh .

Từ Chính Hương cũng : " thế! Cũng xem là tức phụ của ai."

Tiêu Mộc kìm cau mày: là thê tử của ! Chẳng lẽ nên vui mừng ? Sao những trưởng bối giữ bình tĩnh như ?

Bận rộn gần hết nửa ngày, cũng đến giờ chuẩn bữa tối.

Từ Chính Hương tối nay sẽ gói sủi cảo, rau hẹ trong vườn bây giờ mập non, ăn nhanh, đợi trời lạnh ăn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-184.html.]

hai loại nhân.

Một loại là hẹ trứng, Lạc Hân còn cho thêm một ít tôm khô .

Một loại khác là thịt heo cải trắng, ai thích ăn hẹ thì thể ăn cải trắng.

Ở thôn quê, ăn sủi cảo thể coi là chuyện lớn.

Những nhà bình thường chỉ khi đón năm mới mới gói một bữa sủi cảo nhân thịt.

, Từ Chính Hương cảm thấy dùng sủi cảo để đãi khách, cũng coi như là một món thể mang tiếp đãi.

Dương Phượng nhào bột xong, Đại Hoa, Tiểu Hoa cùng vài nha , cộng thêm Từ Chính Hương và Dương Phượng quây quần bên một bàn lớn để gói sủi cảo.

Từ Chính Hương vốn bảo Dương Phượng về nghỉ ngơi, nhưng Dương Phượng thế nào cũng chịu.

"Nương, bây giờ con mới mấy tháng, vướng bận gì ạ."

"Người nhà đông đúc, thiếu con một ." Từ Chính Hương .

Dương Phượng chịu về, Tiêu Tùng mặt giúp: "Nương, Bùi thần y đều , Phượng Nhi thể lắm, cần ngày nào cũng nghỉ, vả , nghỉ ngơi nhiều quá cũng cho hài tử."

"Ngươi là một nam nhân thì gì?" Từ Chính Hương quát mắng: "Đàn bà m.a.n.g t.h.a.i vất vả đến mức nào, ngươi ? Không xót thê tử, còn ở đây lời gió lạnh, lui sang một bên ."

Thấy phu quân của mắng, Dương Phượng vội : "Nương, thật sự , nếu con thấy mệt thì con sẽ tự về nghỉ, thấy ạ?"

Lời đến đây, Từ Chính Hương đành miễn cưỡng chấp thuận.

Diệp Lạc Hân cùng họ gói sủi cảo, mà dẫn lão phu nhân và Hầu gia hậu viện tham quan trại nuôi thỏ của nhà họ.

Trại nuôi thỏ giờ quy mô cực lớn.

Tiêu Tùng một xoay sở kịp, còn thuê thêm hai trong thôn.

Hầu gia từng thấy nuôi ngựa, nuôi bò, nhưng đây là đầu tiên thấy nuôi nhiều thỏ đến .

Vốn dĩ cho rằng trại nuôi thỏ sẽ hôi hám vì nước tiểu và phân,

khi Hầu gia bước hậu viện, bất ngờ phát hiện, bộ trại nuôi đều sạch sẽ.

Hậu viện là những hàng chuồng thỏ.

Mười mấy con thỏ nhốt chung một chỗ, giữa các chuồng thỏ đều ngăn cách bằng tường gạch.

Mỗi chuồng thỏ đều nền lát bằng đá phiến.

Trên nền đá, đặt một chiếc giường tre bằng tre.

Cái gọi là giường tre cũng chỉ cao hơn mặt đất vài phân.

Bốn góc chống đỡ bằng những cột gỗ chắc chắn.

Bên trải một lớp tre mỏng.

Toàn bộ chuồng thỏ trông khô ráo và sạch sẽ, thể thấy là thường xuyên dọn dẹp.

"Giữa các tấm tre khe hở, phân thỏ thể rơi xuống từ khe hở đó.

Ngoài , bên trong giường tre còn đặt nhiều cỏ khô.

Thỏ cũng thông minh, việc bài tiết gì đó, cơ bản đều cỏ khô."

Diệp Lạc Hân ,

"Ban đêm lạnh, chúng thể cỏ khô mà ngủ. Chuồng thỏ hai ba ngày dọn dẹp một , một tháng rắc nước vôi bột để sát trùng một ."

Quy mô chăn nuôi trật tự và to lớn đến quả thực là điều Hầu gia từng nghĩ tới.

"Các ngươi nuôi nhiều thỏ như , bán ?"

Lão phu nhân Diệp Lạc Hân : "Ngươi đừng thấy thỏ nhiều như , nhưng căn bản lo bán ! Ba ngày một chuyến xe, hai ngày một chuyến xe, mua thì nhiều vô kể!"

"Không tệ, dựa núi gần sông, đúng là điều kiện thuận lợi. Thỏ vốn dĩ yếu ớt, khó nuôi, thể nuôi đến mức , cũng coi như là một bản lĩnh."

Hầu gia tiếp tục về phía , đột nhiên thấy một chuồng thỏ vẻ khác với những chuồng khác.

Bên trong nuôi, bộ đều là những con thỏ bộ lông trắng như tuyết!

 

Loading...