Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:24:39
Lượt xem: 100
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khẩu dụ từ kinh thành
Bữa tối ngoài bánh chẻo, còn mấy món dưa muối.
Sáng sớm khi cửa hàng thỏ kho, còn cố ý thêm hai con, xé thành hai đĩa lớn.
Một bàn đầy ắp thức ăn bày bàn, những chiếc bánh chẻo béo tròn bốc khói nghi ngút, khắp nơi đều tràn ngập thở của cuộc sống.
Từ Chính Hương ban đầu dọn một bàn riêng cho lão phu nhân và Hầu gia, nhưng cả hai đều đồng ý.
“Cả nhà quây quần bên ăn cơm mới ngon!” Lão phu nhân .
“Chỉ sợ chúng ăn uống giữ quy củ. Lại mạo phạm Hầu gia.” Từ Chính Hương .
Hôm qua ăn lẩu, đó là bất đắc dĩ ăn chung, còn hôm nay bánh chẻo và các món ăn , theo suy nghĩ của Từ Chính Hương, vẫn là tách riêng thì hơn.
“Đều là một đôi đũa một cái miệng, các vị cần quản, cứ coi như ông là khách như Bùi Thần Y là !” Lão phu nhân .
“Ta và giống !” Hầu gia lập tức phản đối.
“Không giống chỗ nào?”
“Ta sẽ động một tí là trẹo lưng!”
Lời Hầu gia dứt, Bùi Thần Y liền biến sắc.
Ông đập đũa xuống, hỏi một câu: “Ngươi chịu dừng đúng !”
đối phương dù cũng là Hầu gia.
Bùi Thần Y tức giận, bưng một đĩa bánh chẻo, kẹp một miếng đùi thỏ, dậy : “Các vị thích náo nhiệt, còn thích thanh tịnh, về phòng ăn đây.”
Bùi Thần Y , còn chút tự nhiên.
Hầu gia vui vẻ : “Đến đến đến, chúng cùng ăn.”
Bên ăn, Từ Chính Hương bưng một đĩa bánh chẻo đút cho Tiêu Trường Hà.
Không thể , cái t.h.u.ố.c nối xương đó thực sự hiệu nghiệm, chỉ trong vỏn vẹn hai ngày, Tiêu Trường Hà thể cử động nhẹ .
“Nàng cứ ngoài ăn cùng , ăn cũng muộn.” Tiêu Trường Hà .
“Ăn thì bánh chẻo nguội hết , gì còn ngon bằng bây giờ.” Từ Chính Hương kẹp một chiếc bánh chẻo nhân thịt lợn bắp cải đưa đến bên miệng Tiêu Trường Hà.
Tiêu Trường Hà để ý, nhét đầy miệng bánh chẻo, đợi nuốt xuống xong, : “Vậy nàng lát nữa ăn cũng nguội ? Vẫn là nàng ăn .”
“Ta !” Từ Chính Hương kẹp một chiếc bánh chẻo khác.
“Không , nếu thì hai chúng cùng ăn!”
Nói xong, liền ngậm chặt miệng.
Nghe lời , Từ Chính Hương cũng còn kiên trì nữa.
Thu tay về, bỏ chiếc bánh chẻo miệng : “Ừm, mặn một chút. Vậy chúng chấm xì dầu giấm nữa.”
“Được!”
Hai cứ thế nàng một miếng, một miếng, nàng một cái, một cái mà ăn bánh chẻo.
Cứ như thể trong cuộc sống chẳng khổ nạn nào thể khó họ.
…
Tối hôm đó, Hầu gia liền đốc thúc lão phu nhân thu dọn hành lý.
Lão phu nhân đến tuy lâu, nhưng đồ đạc ít.
Nhìn các nha sắp xếp vali, lão phu nhân càng lúc càng vui.
“Ta mà, ngươi cứ nhất định bắt !”
Gà Mái Leo Núi
“Không là vì tôn nữ !”
“Vậy thôi!”
Một lát .
“Hay là vẫn nữa!”
“Chuyện ăn của tôn nữ thể chậm trễ!”
“Được !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-186.html.]
Cứ thế mấy .
Đồ trong vali cũng lấy , bỏ .
Diệp Lạc Hân vốn chỉ xem náo nhiệt, đến đây, thực sự nhịn nữa, : “Ngoại tổ mẫu, là cứ để những đồ vật thường dùng của ở đây , dù cũng sẽ , đỡ mất công mang mang về!”
Lão phu nhân lời , như khai sáng.
“ , tôn nữ đúng, đồ đạc cứ để hết ở đây, đợi dùng tiếp.”
Mấy nha cũng : “Lão phu nhân ở kinh thành cũng sẵn quần áo dự phòng, quả thực cần mang về.”
Có hy vọng, chuyện mắt liền trở nên còn quá khó chịu nữa.
Diệp Lạc Hân hầu hạ lão phu nhân nghỉ ngơi, khi ngủ, lão phu nhân còn nắm tay nàng, lẩm bẩm: “Ta mấy hôm nữa sẽ đấy nhé!”
Đợi lão phu nhân ngủ say, Diệp Lạc Hân gọi Hầu gia ngoài cửa.
“Ngoại tổ phụ, cũng thể thấy, thời gian , sức khỏe của ngoại tổ mẫu hồi phục .”
Hầu gia gật đầu.
“Người thực về kinh. Vả Bùi Thần Y cũng đang ở đây, ngoại tổ phụ cũng cần lo lắng đại phu chăm sóc…”
Thời gian ở cạnh tuy nhiều, nhưng Diệp Lạc Hân thực sự nỡ lão phu nhân.
Hầu gia kiên nhẫn Diệp Lạc Hân xong, lúc mới mở lời: “Ta tình cảm của hai bà cháu ngươi sâu đậm, chỉ là tình hình kinh thành chút biến động, thực sự yên tâm để bà ở bên ngoài.” Ngừng một chút, Hầu gia : “Ta vốn định đưa cả ngươi cùng, nhưng thằng nhóc Tiêu Mộc đó đồng ý.
Ta tin ngươi chắc chắn cũng sẽ bỏ mà theo , nên đành tạm thời đưa ngoại tổ mẫu về , nhưng sẽ phái đến bảo vệ các ngươi.”
“Chúng xa lánh triều đình, hẳn sẽ ảnh hưởng gì!” Diệp Lạc Hân .
“Vốn dĩ ngươi thể xa lánh triều đình, nhưng mệnh con , chính là do trời định. Duyên luẩn quẩn về, ngươi và Tiêu Mộc
ở bên , cái triều đình cũng xa lánh là thể xa lánh .”
“Vậy chúng nên gì?” Diệp Lạc Hân lộ vẻ mặt mơ hồ.
“Những chuyện ngươi đều cần quản, thằng nhóc Tiêu Mộc đó lo liệu , nếu dám chăm sóc ngươi , xem xử lý thế nào!”
Hầu gia quen với vẻ nghiêm nghị.
Từ khi đến đây, ngoại trừ nhiều hơn với lão phu nhân và Bùi Thần Y, ông cơ bản giao tiếp nhiều với những khác.
Đối với Diệp Lạc Hân, cũng là thái độ công việc.
Diệp Lạc Hân thể cảm nhận , Hầu gia vẫn quan tâm nàng.
Có lẽ giống như một cha cách thể hiện tình phụ tử .
“Ngoại tổ phụ yên tâm, chúng sẽ tự lo liệu việc. Người và ngoại tổ mẫu cũng giữ gìn sức khỏe.”
“Hai chúng đều già , thực vẫn các con sống thật .”
Lời Hầu gia nhẹ, cuối cùng đều tan biến trong làn gió nhẹ đêm khuya.
Ngày hôm , Tô Trung đ.á.n.h xe ngựa chở mấy nha , lão phu nhân và Hầu gia cùng một xe ngựa, một đoàn hùng dũng rời khỏi Thanh Sơn thôn.
Toàn bộ dân làng đều xem.
Những phận cao quý như đến một dễ, đến nữa, còn là khi nào.
Xe ngựa chậm, Diệp Lạc Hân và Tiêu Mộc chậm rãi theo , vốn dĩ là tiễn đến cửa thôn thì họ sẽ về.
Thế nhưng xe ngựa còn rẽ qua khúc cua ở cửa thôn, đối diện một chiếc xe ngựa khác chạy đến.
Trên xe ngựa là Lưu Huyện lệnh.
Hắn thấy Hầu gia định rời , vội vàng hét lớn một tiếng Hầu gia dừng bước, đợi xe dừng hẳn, nhảy xuống xe.
“Hầu gia, mật tín! Là tám trăm dặm khẩn cấp.”
Lưu Miễn quỳ một gối, cung kính giơ một phong thư lên quá đầu.
Bên ngoài phong thư niêm phong bằng sáp đỏ.
Hầu gia nhận lấy thư, cẩn thận mở , mới phần mở đầu, liền biến sắc.
“Sao ?” Lão phu nhân hỏi trong xe.
Nghe , Hầu gia gấp thư , đầu phu nhân hổ thẹn : “Ta e rằng thể cùng phu nhân về kinh thành , Hoàng thượng khẩu dụ, bảo Huệ Châu một việc!”